Điện Phán Quan vốn rất nhỏ, phán quan Thôi là quan viên phe Hắc Vô Thường, ngày thường tiêu xài trong định mức tiêu chuẩn. Tuy có thể xem là điện nhỏ nhất trong mấy chục điện Phán Quan, nhưng ngược lại lúc xét xử để hai tên tiểu lại và một quỷ hồn trong điện vẫn khá rộng rãi.

Nhưng bây giờ có ít nhất hai mươi lệ quỷ đang chen chúc trong điện…

Phán quan Thôi nhìn dì Lưu ngồi ở trên bàn của mình, một chút lúng túng thoáng qua trên gương mặt chữ điền cương trực liêm chính: “Khụ khụ!”

Từ sau khi dì Lưu chết, bà chưa bao giờ trải qua một mặt uy nghiêm hiểm ác của Địa Phủ. Bà cho rằng toàn bộ Địa Phủ đều là quan chức cán bộ nhân viên làm việc vì dân giống như cậu nhóc quỷ sai kia.

Dì Lưu ngượng ngùng đứng lên rời khỏi bàn định đi xuống nhưng lại không tìm thấy chỗ đứng, bà cười ha ha bình phẩm: “Cung điện Địa Phủ hình như hơi nhỏ, cần phải cải tiến một chút, nếu không chúng tôi chết nhiều thế này khi xuống sẽ không có chỗ đứng.”

Những lệ quỷ khác tiếp tục dấn thân vào tình trạng chen chúc trên xe điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sáng cũng mồm năm miệng bảy ồn ào:

“Đây chính là Địa Phủ à, đi nhanh thật đấy!”

“Không phải chie cần đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà rồi sau đó đầu thai sao, bây giờ còn đang chờ cái gì thế?”

“Lão Trương, tôi nói này, ông đừng có ý kiến ý cò mãi nữa được không? Nếu đã đến Địa Phủ rồi thì nghe người ta sắp xếp đi, đừng chỉ dẫn bậy bạ.”

Công việc của tiểu lại ở điện Phán Quan vốn là giữ gìn trật tự, nhưng sự tồn tại của tiểu lại lại xếp vào hàng yếu nhất của Địa Phủ, âm khí cũng chỉ mạnh hơn ác quỷ một chút. Bình thường bọn họ gần như không đụng tới lệ quỷ, hơn nữa còn có Câu Hồn Tác giam cầm nên tiểu lại Địa Phủ không cần tiếp xúc trực tiếp. Nhưng bây giờ ở đây có gần hai mươi tên lệ quỷ, trong đó còn có một con Tích!

Tay cầm trượng của tiểu lại Địa Phủ không ngừng run run: “Quỷ… Quỷ hồn, không… không được ồn ào náo loạn!”

Đám lệ quỷ mới chết rống cổ hỏi: “Cái gì thế, hai người trên kia nói cái gì? Giọng nhỏ quá nghe không rõ…”

Hiện trường hỗn loạn tưng bừng.

Cho dù nói thế nào, đây cũng tính là thành công đưa quỷ hồn đến điện Phán Quan. Áp lực trong lòng bóng lông nhỏ giảm bớt, rốt cuộc khi không còn lo lắng sợ hãi, cậu chờ mấy giây rồi biến trở về hình người.

Trúc Ninh làm hết bổn phận: “Tất cả quỷ mới xếp thành một hàng, mọi người đừng đùn đẩy, phán quan Thôi xử án rất nhanh. Nửa Tích xếp cuối hàng, đã chết hai lần đừng gây náo loạn với người tốt…”

Rốt cuộc lệ quỷ ồn ào trong điện cũng xếp được thành hàng. Hắc Vô Thường bị bỏ lại ở tít phía sau lúc này mới chậm rãi đi vào điện, hắn giơ tay lên dừng hành động hành lễ của phán quan Thôi, tự ý đi tới sau lưng hai tên thiên binh, lẳng lặng nhìn chòng chọc vào cái tay cầm bút của bọn họ.

“Quỷ sai dương gian của bổn tôn bắt đầu công việc độ quỷ chưa được một tháng, có lẽ sẽ có sơ sót… Dựa theo tình hình thực tế viết là được.”

Khoe khoang, khoe khoang trắng trợn!

Chúng tôi đều biết quỷ sai dương gian của đại nhân ngài đây lợi hại, được chưa?

Lần này, hai tên thiên binh nào còn dám viết xấu về quỷ sai dương gian?

Tay của hai tên thiên binh bắt đầu run run, ghi lại đúng sự thật cảnh tượng lệ quỷ xếp hàng đủ để đạt tới mức mưu phản, sau đó mở miệng hỏi: “Quỷ hồn điện hạ, quỷ sai có làm hành động như bắt trói hay hối lộ khiến quỷ hồn bị thương không?”

Từ trước đến giờ, tất cả ác quỷ bị quỷ sai hoặc âm ti dùng Câu Hồn Tác kéo tới đây, tiếng kêu rên liên hồi kinh hồn bạt vía khiến tất cả âm lại của Địa Phủ xem thành không dám trêu chọc.

Cho nên lúc thiên binh hỏi, đám tiểu quan lại nơm nớp lo sợ câu trả lời nhiều lắm là có hoặc không, vốn không mong bọn họ nói hơn một chữ, nhưng đám lệ quỷ được Trúc Ninh độ tới này thì…

Dì Lưu tóc quăn mới vừa thành công đẩy được người đứng đầu hàng, nghe thấy hai vị binh lính trong điện hỏi như vậy, bà như bật máy hát: “Địa Phủ các ông bây giờ còn có hệ thống đánh giá dịch vụ sao? Gì mà bắt trói hay hối lộ, hoàn toàn không có nhé. Cậu nhóc quỷ sai này là người cực kỳ tốt, lúc nói chuyện với chúng tôi rất lịch sự, cũng rất ôn hòa! Khó khăn nhất là, cậu ấy đang mang bệnh trong người mà vẫn kiên trì làm việc, tôi nói cho các ông hay, cậu nhóc quỷ sai này đang nằm viện…”

Hai vị thiên binh cầm bút lông loạt xoạt ghi chép, thiếu chút nữa tay bị chuột rút!

Vốn mệnh lệnh của Thiên Đình là ghi chép đúng sự thật một chữ không thiếu, huống hồ bây giờ còn có thêm Hắc Vô Thường đứng sau lưng bọn họ, ai dám lười biếng viết thiếu một chữ? Chờ dì Lưu nhiệt tình nhận xét hết những điểm tinh túy giống như đánh giá nhà hàng, xấp giấy trong tay thiên binh đã lật mười mấy trang.

Phán quan Thôi thì đã lật xem xong Sinh Tử Bộ từ lâu, ông hiểu ra vấn đề, nói: “Mười lăm quỷ hồn phía trước, khi còn sống không làm gì ác, sau khi qua cầu Nại Hà thì vào thẳng điện Luân Lưu Vương, tiến vào luân hồi.”

Mười lăm quỷ mới nghe xong vui mừng hớn hở xếp hàng, ông già mắc bệnh não xếp thứ hai vô cùng cảm kích. Lúc đầu ông lão không biết mình đã chết, đánh bậy đánh bạ xông vào phòng bệnh của Trúc Ninh, sau đó là một loạt ghi chép mới mấy chục trang bắt đầu…

Hai vị thiên binh: “…”

Đến khi xét xử xong mười lăm lệ quỷ, ba huynh đệ thuật sĩ muốn nói xấu Trúc Ninh nhưng cẩn thận nghĩ lại lại mò không ra một tật cực xấu nào của cậu, sau đó bọn họ bị đày xuống Địa Ngục Cắt Lưỡi mấy chục năm vì khi còn sống làm nhiều việc ác, rồi bị kéo đi.

Thật vất vả mới đến phiên Trâu Kinh Hoa oán khí ngất trời, nửa con Tích điên cuồng gào lên: “Quỷ sai kia cắn người!!!”

Thiên binh như trút được gánh nặng để bút xuống: “Quỷ chết thành Tích, không phải hồn, không được vào luân hồi, không cần đưa đi.”

Tích tức giận: “Nhưng mà nó cắn tôi một phát!”

Thiên binh thầm nghĩ, dù sao cả ngày hôm nay đã viết mấy quyển “Thư cảm ơn”, đến đây địa vị của quỷ sai dương gian đã không thể lay chuyển, chẳng bằng bán một mặt tốt trước mặt Hắc Vô Thường. Bọn họ nghiêm nghị mở miệng: “Ngươi đã thành Tích, cho dù quỷ sai kia có cắn ngươi hai phát thì thế nào?”

Hai mắt Trúc Ninh lập tức sáng lên: “Thật không?”

Sau đó, rốp rốp!!!

Địa Phủ không chấp nhận giải quyết vấn đề của Tích.

Trúc Ninh biến thành bóng lông nhỏ vui vẻ vẩy vẩy móng vuốt với Hắc Vô Thường, sau đó biến mất vào hư không, trở về dương gian.

Chờ khi Trúc Ninh trở lại bệnh viện, cục trưởng Lưu đã dẫn mười mấy chiếc xe cảnh sát vây chặt bệnh viện đến không lọt một giọt nước, sau đó ông ta vô cùng lo lắng xông vào. Khi đối diện với Chương Dục Cẩn ở ngoài phòng bệnh, ông ta nóng nảy hô to: “Thế nào?”

Chương Dục Cẩn há miệng, không biết miêu tả như thế nào.

Cục trưởng Lưu thấy Chương Dục Cẩn do dự, trong lòng ông hơi hồi hộp một chút, cho là Trúc Ninh đã gặp phải bất trắc. Ông ta lập tức dẫn Triệu Lâm cùng với một nhóm cảnh sát hình sự đông nghịt xông vào phòng bệnh.

Vô số hình ảnh đau tim chạy qua trong đầu đội cảnh sát hình sự, cho đến khi bọn họ nhìn thấy Trúc Ninh mới vừa trở về từ Địa Phủ rất là vô tội đứng ở cạnh cửa, bàn tủ giường ngã trái ngã phải trong phòng bệnh giống như có một cơn bão quét qua.

Trên đất, bốn cái xác chết cực kỳ thê thảm nằm bất động trên sàn, lạnh ngắt từ lâu…

Trúc Ninh: “Việc này không phải lỗi của tôi…”

Chương Dục Cẩn: “Đúng, Tiểu Trúc chỉ hắt hơi thôi.”

Trúc Ninh: “Đúng vậy!”

Chúng cảnh sát hình sự: “…” Một cái hắt hơi của cậu bằng gió cấp 16 à?

Tóm lại, cuối cùng bốn cái xác đều bị mang về phân cục công an làm một bước kiểm nghiệm. Tổng kết nguyên nhân cuối cùng dĩ nhiên là hung thủ xông vào phòng bệnh cách ly, hít phải khí cực độc bất hạnh bỏ mạng.

Còn trước đó, Trương Vũ đã dùng hồn khói lấy bốn cái xác làm vật dẫn, xác định vị trí thường trú của bọn họ.

Trương Vũ nghiền tắt hồn khói, lẩm bẩm nói: “Phía Tây thôn Tam Lý, vậy mà lại là nơi này!”

Cục trưởng Lưu vội vàng khiêm tốn thỉnh giáo: “Điều tra viên Trương, thuật pháp tụ ở phía Tây thôn Tam Lý, tức là có ý gì?”

Triệu Lâm đứng bên cạnh nắm ống tay áo của cục trưởng Lưu, nhỏ giọng nói: “Có lẽ vấn đề không phải ở thuật pháp. Lúc trước sau khi Vương Bằng chết có gọi điện thoại tới miêu tả tuyến đường xe buýt số 302, bách hóa Lệ Hiên, Fastfood Thèm Ăn Vịt, bệnh viện ung bướu, cầu Bắc Viên… Những kiến trúc này nối liền thành một đường thẳng, sau khi nối chừng 20km về phía Tây, chính là phía Tây thôn Tam Lý.”

Cục trưởng Lưu không thuộc nằm lòng những địa điểm ở đây giống Triệu Lâm, một cảnh sát hình sự sinh ra và lớn lên ở Bắc thị. Cục trưởng Lưu hơi lúng túng họ nhẹ vài tiếng, sau đó ném khúc nhạc dạo “mất mặt” ra sau đầu, nhanh chóng tiến vào trạng thái chỉ huy: “Tóm lại, chúng ta đã tìm được hang ổ của tội phạm, lần này chúng ta nhất định phải một lưới bắt hết mấy kẻ phạm pháp mất trí này!”

Mười phút sau, Trúc Ninh và những người khác của Ban điều tra đặc biệt ngồi phía sau xe Jeep cùng với mấy chục chiếc xe cảnh sát vội vã chạy về phía Tây thôn Tam Lý.

Trúc Ninh nhìn cảnh đêm vút qua bên ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn cục trưởng Lưu ngồi ở ghế cạnh tài xế lăm le chuẩn bị làm một trận lớn, cậu không nhịn được nhỏ giọng hỏi Chương Dục Cẩn: “Cục trưởng Lưu có biết những thuật sĩ kia sẽ dùng thuật độn đất* không?”

*Tác giả dùng độn địa thuật/遁地术, không phải độn thổ thuật nên tui dùng thuật độn đất.

Chương Dục Cẩn: “Ông ta không biết…”

Trương Vũ, Trúc Ninh, Tôn Thư Thành và Chương Dục Cẩn nhìn nhau, ai cũng không muốn đi giội một gáo nước lạnh.

Đến khi xe cảnh sát bao vây ổ của đám thuật sĩ, quả nhiên nơi này đã trở thành vườn không nhà trống. Bọn họ lục soát trong sân thì tìm được hai chiếc xe giấy và vài người giấy không kịp mang đi. Ở đây, hồn khói lần nữa phát huy tác dụng, một lượng lớn âm khí tụ tập ở sân sau, xác của những người vô tội chết thảm rất có thể bị chôn ở đây.

Cục trưởng Lưu thất vọng, dời toàn bộ nhiệt huyết lên việc đào đất tìm xác, bầu không khí giữa toàn đội chùn xuống. Tôn Thư Thành tự nguyện đi lên núi hoang ở sân sau tìm kiếm, như mèo mù vớ chuột chết tìm xem có ai đang trốn không.

Còn Lỗ Phong mấy ngày gần đây bận đến mức chân không chạm đất rốt cuộc cũng nhín chút thời gian gọi điện thoại cho Chương Dục Cẩn: “Dục Cẩn, tôi thật sự xin lỗi, bây giờ người phân cục chúng tôi bận đến sắp điên rồi, không có cách nào trợ giúp mọi người phá án. Nhân viên hậu cần được phái đi không giỏi thuật pháp, chắc chắn không giúp được gì cho cậu.”

Chương Dục Cẩn cười hàn huyên: “Ông nói gì vậy, mấy ngày nay Tôn Thư Thành đã giúp chúng tôi không ít việc, không ngờ Lão Lỗ ông sáng suốt như vậy, thậm chí ngay cả quỷ hồn cũng mời vào!”

Lúc hai vị bên kia hàn huyên trong điện thoại, điện thoại di động của Trương Vũ đột nhiên đổ chuông, anh ta ấn nút nhận cuộc gọi thì nghe thấy Tôn Thư Thành nói rất nhanh bằng âm lượng cực thấp như rỉ tai: “Trên núi có một đường hầm, đám thuật sĩ hung dự cực ác kia vốn không chạy đâu xa, bây giờ bọn họ đang chạy trốn trong đường hầm, thuật pháp của bọn họ cực kỳ giỏi… Tôi sợ bọn họ diệt hồn tôi, tôi không dám…”

Trên thực tế, không ai của Ban điều tra đặc biệt biết thuật độn đất, muốn chạy tới sau núi cần ít nhất hai mươi phút, nhưng Trúc Ninh là một quỷ sai, vì vậy —— ——

Hai giây sau, Trúc Ninh đột nhiên xuất hiện sau núi theo lời Tôn Thư Thành, sau khi ẩn núp phía sau một thân cây cách đó mười mét, cậu nhìn thấy Tôn Thư Thành lặng lẽ đứng ở lối vào hang núi.

Cùng với đó còn có mười mấy thuật sĩ bị dây thừng vô hình treo trên cành cây, sắc mặt cực kỳ sợ hãi.

Còn trong sân, sau khi nghe Chương Dục Cẩn kể lại, Lỗ Phong vô cùng khó hiểu mở miệng hỏi: “Ban điều tra đặc biệt Bắc thị mời quỷ hồi nào? Tôn Thư Thành mà cậu nói là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play