Bắc Âm Đại Đế ngu người, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị hiếm thấy hiện ra vẻ đờ đẫn, nhưng chỉ duy trì vẻn vẹn vài giây, đồng tử của ông ta đột nhiên co rút cực nhanh: “Ngươi… Ngươi không thể nào…”
Hắc Vô Thường không nói nữa, ánh mắt bình tĩnh không một chút dao động, cứ như thể người mới nhận tội mưu phản không phải hắn. Bắc Âm Đại Đế mãi không nói ra được một câu trọn vẹn, ông ta khiếp sợ trợn mắt nhìn Hắc Vô Thường, tựa như lần đầu tiên quen biết người trước mắt.
Mới mấy phút trước, Hắc Vô Thường còn đang vội vàng dùng Câu Hồn Tác câu hồn từ trong Vạn Cốt Uyên, như thể không thể chấp nhận lệ quỷ hồn phi phách tán cho dù chỉ là một con quỷ nhỏ.
Tuân theo ý chí của chủ cũ, thề không tổn thương bất cứ một linh hồn nào, đây là ranh giới cuối cùng của Hắc Vô Thường.
Sắc mặt Bắc Âm Đại Đế thay đổi, dần dần, ông ta hiểu được Hắc Vô Thường không nói láo.
“Có bao nhiêu người phàm chết trong cuộc chiến này?” Sắc mặt Bắc Âm Đại Đế tái nhợt, gần như hét lên khi nói những lời này, “Một tay ngươi khơi mào cuộc chiến giữa quỷ vực và thiên giới vì ngư ông đắc lợi. Hàng chục triệu người phàm đã chết, nhiều gấp bao nhiêu lần so với những người ngươi giả mù sa mưa giải cứu bằng cách sửa đổi Địa Phủ? Sao ngươi dám…”
Nhìn thấy trên trán Bắc Âm Đại Đế nổi gân xanh nhiều đến đáng sợ như sắp nổ tung, Hắc Vô Thường lạnh nhạt sửa chữa: “Ta chưa từng khiêu khích ngươi và Thiên Đình đánh nhau, chỉ có điều là… Ta cũng không dốc hết toàn lực ngăn cản.”
Bắc Âm Đại Đế giận dữ giậm chân như sắp nhảy dựng lên: “Chưa từng cái đ*t!”
Hắc Vô Thường không để ý tới Bắc Âm Đại Đế, mà là tiếp tục hạ thấp giọng, nói: “Nếu mười vạn đại quân của ngươi đã chết hết, thứ ngươi hứa hẹn với bọn chúng năm đó, bây giờ có thể thực hiện lên những người phàm đã chết.”
Con ngươi của Bắc Âm Đại Đế co rút cực nhanh, vẻ mặt đang kích động đột nhiên cứng lại như đeo thêm một cái mặt nạ, một lát sau mới gượng gạo nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
Hắc Vô Thường: “Hồi Hồn Châu.”
Sắc mặt Bắc Âm Đại Đế không hề dao động, ngậm miệng không nói.
Hắc Vô Thường: “Người chết không thể sống lại, đây là điều cơ bản của luân hồi. Nhưng Hồi Hồn Châu, lại là một vật không nên tồn tại trên thế gian này dù ở bất kỳ thời đại nào.”
Hắc Vô Thường: “Khi đó, ngươi giao ra quyền hành mà không một câu oán hận, nhìn như thể không màng danh lợi từ chối phong thần, nhưng ngươi lại âm thầm giữ lại những thứ dùng để khống chế người phàm lúc còn nắm giữ Âm Giới.”
Ánh mắt của Bắc Âm Đại Đế liên tục thay đổi, rốt cuộc vẫn mở miệng nói: “Hắc Vô Thường, ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng giao ra át chủ bài cuối cùng sao?”
“Giao ra, hoặc là…” Hắc Vô Thường nhìn vực sâu bị âm vụ bao phủ bên dưới đài gỗ, giọng vẫn lạnh nhạt, “Ta đẩy ngươi xuống.”
Hai mắt Bắc Âm Đại Đế đột nhiên trợn to, lần này ông ta thật sự kinh hãi.
Ai có thể nói những lời thất đức ra khỏi miệng một cách trơn tru đường hoàng như thế không?
“Hắc Vô Thường, ngươi!” Bắc Âm Đại Đế thở hồng hộc, “Mặc dù ta từ chối phong thần nhưng cơ thể ta vẫn là bán thần. Nếu ngươi khiến ta hồn phi phách tán, ngươi không sợ bị dính nhân quả sao? Chuyện cho tới bây giờ, ngươi cũng không dám để đám lệ quỷ nhỏ yếu kia tan thành mây khói, ngươi dám…”
Hắc Vô Thường: “Nhưng mà ngươi cũng vừa mới giết một vạn thiên binh mà, không phải sao?”
Bắc Âm Đại Đế sửng sốt, một lát sau, sự khiếp sợ cực độ và phẫn nộ lóe lên trong mắt: “Hắc Vô Thường, ngay cả chuyện này ngươi cũng đã mưu tính trước? Ngươi lấy hơn mười ngàn tính mạng tiên thần là vì muốn khiến ta phải gánh trọng tội trên lưng!”
Hắc Vô Thường gật đầu, giống như chuyện này rất bình thường: “Nếu không, tại sao ta phải đẩy ngươi xuống?”
Lúc này nói thêm gì nữa cũng vô dụng, trọng tội sát thần đã vững vàng gắn chặt trên người Bắc Âm Đại Đế. Nếu bây giờ thiên đạo không suy yếu, hẳn là ông ta đã bị thiên lôi đánh thành tro, tan thành mây khói. Bây giờ Hắc Vô Thường có đốt ba hồn bảy phách của ông ta thành tro, thổi bay chúng trong gió, hắn cũng không sao cả.
“Bị đẩy xuống, hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất tại nhân gian, hoặc là giao ra Hồi Hồn Châu, được luân hồi bách thế ngàn đời,” Hắc Vô Thường lẳng lặng nhìn Bắc Âm Đại Đế, “Tự ngươi chọn.”
Giằng co hồi lâu, rốt cục Bắc Âm Đại Đế cũng gục vai, uy nghiêm quanh thân biến mất chỉ còn lại sự thê lương mỏi mệt. Ông ta thì thào nói ra một nơi ở sâu trong Âm Giới, rồi nói sơ qua phương pháp giải trận.
“Một trăm ngàn Hồi Hồn Châu đều được chôn ở chỗ đó.” Bắc Âm Đại Đế giống như một lão già mất hết ý chí chiến đấu, “Đủ cho đám người phàm kia hồi hồn.”
Hắc Vô Thường xoay người, chỉ với vài bước nhảy cộng thêm dây thừng còn treo ở vách đá, hắn đã biến mất trong sương mù dày đặc, để lại ông già bị thương nặng không thể đứng lên sau lưng mình.
Hiển nhiên, Hắc Vô Thường lạnh nhạt thờ ơ định để Bắc Âm Đại Đế tiếp tục nửa chết nửa sống trên đài gỗ. Đến khi hắn lấy được tất cả Hồi Hồn Châu, hắn mới mang ông ta ra khỏi cái nơi hủy thi diệt tích này.
Nhưng mà, Bắc Âm Đại Đế chỉ ngẩng đầu nhìn sương mù dày đặc. Đến khi Hắc Vô Thường hoàn toàn biến mất, khóe miệng ông ta hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy sâu xa.
Ông ta cúi đầu, nhìn một sợi dây rơm đong đưa treo trên đài gỗ ở mép vách đá, cười chế giễu: “Minh Vương, bây giờ ngươi có biết, đến tột cùng Hắc Vô Thường là loại người quỷ quyệt như thế nào chưa?”
Bóng lông nhỏ: “Chút chít?”
Vừa rồi Hắc Vô Thường đi xuống nơi nguy hiểm này mà không mang theo bóng lông nhỏ. Cậu nhóc buồn buồn đứng đợi một lúc trên vách đá, sau đó bắt đầu dùng móng vuốt nhỏ đào dây cỏ, tự mình chậm rãi bò xuống.
Bóng lông nhỏ trốn sau sợi dây hồi lâu, đột nhiên nghe Bắc Âm Đại Đế hỏi như vậy, cậu nghi hoặc nghiêng đầu kêu chút chít.
Bóng lông nhỏ không hiểu ý của Bắc Âm Đại Đế, cậu buông móng vuốt thả mình rơi xuống đài gỗ, nhấc cái chân ngắn cũn đi đến trước mặt Bắc Âm Đại Đế, lặp lại nghi vấn của mình mình: “Chút chít?”
Bắc Âm Đại Đế càng cười tươi hơn, thay đổi dáng vẻ âm trầm suy sụp tinh thần mới vừa rồi. Từng sợi hơi nước bắt đầu tách ra từ âm vụ tràn ngập trong miệng vực sâu, chậm rãi thấm vào trong cơ thể ông ta.
Theo sự xâm nhập của những sợi hơi nước, khí tức quanh người Bắc Âm Đại Đế ngày càng trở nên ngoan độc. Đó là một hồn được ông ta bỏ vào nhược thủy từ hàng ngàn năm trước, là một hồn phách hoàn hảo không rơi vào Vạn Cốt Uyên.
Ánh mắt của Bắc Âm Đại Đế dần dần trở nên tàn độc, ông ta cúi người đưa tay muốn bắt lấy bóng lông nhỏ trên đài gỗ đầy bụi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT