Hiển nhiên, câu giải thích của Hắc Vô Thường vẫn không thể trấn an được nỗi sợ trong lòng Hùng Thành và cậu lính. Hai người kinh hoàng nhìn nhau, sau đó cẩn thận nhìn xuống mặt hồ đen thui.
Chỉ thấy, sau khi sóng trắng lăn lộn thì mặt nước dần nhấp nhô nhưng vẫn không bình phẳng trở lại. Phía dưới âm vụ, dường như có vật gì đó chuyển động muốn tiếp cận mặt hồ, chúng tuôn ồ ạt từ bốn phương tám hướng nhắm ngay vị trí nơi Diêm Vương rơi xuống.
Hùng Thành khó khăn nuốt nước miếng: “Chúng… Chúng tôi có cần giải cứu Diêm Vương trong hồ không?”
Hắc Vô Thường gật đầu: “Diêm Vương gia nhập Ban điều tra đặc biệt là vì muốn cùng chúng ta bảo vệ nhân gian. Là một đồng chí cùng chung chí hướng, dĩ nhiên phải cứu, đi đi.”
Lúc Hắc Vô Thường nói những lời này, thái độ của hắn ung dung nhàn nhã, như thể người mới vừa thất lễ, đẩy Diêm Vương xuống nước không phải hắn.
Hùng Thành và cậu lính vội vàng giãy giụa đứng dậy, rất sợ chậm thêm nửa nhịp sẽ nhận được đãi ngộ giống như đồng chí Diêm. Ngày thường, Hùng Thành dựa vào việc anh dũng xông lên rồi bị thương để kiếm phí trợ cấp từ lãnh đạo. Bây giờ chút vết thương nhỏ này không đáng là bao, anh ta vuốt mặt một cái để lên tinh thần, cắn răng chịu đựng đứng lên.
Cậu lính bị thương nhẹ hơn Hùng Thành một chút, mấy chiếc xương sườn bị gãy có thể dùng thuốc phun cấp cứu của Ban điều tra đặc biệt để chữa trị, sau đó vẫn có thể tiếp tục đứng vững.
Cậu lính sợ tới mức sắp khóc, mới vừa rồi cậu ta là người phụ trách bưng bóng lông nhỏ. Vì bóng lông nhỏ bị ném đi nên Hắc Vô Thường mới tức giận như vậy. Hai tay cậu lính gác cửa run run, vội vàng vọt tới khu bán đồ lưu niệm ở phía tây đại sảnh, cầm lấy một cái nón cỏ lớn rồi xông trở lại.
Công việc của Hắc Vô Thường vẫn là lập bia bày trận, bóng lông nhỏ vung móng tạm biệt rồi nhảy lên cái nón cỏ lớn mà cậu lính gác đang bưng bằng cả hai tay. Cậu lính gác cửa kinh hồn bạt vía bưng một quả bóng lông, dập đầu lắp bắp nói: “Vô Thường đại nhân, tôi, tôi nhất định sẽ mang, mang theo sát bên mình…”
Hắc Vô Thường: “Đi đi.”
Cậu lính như được đại xá, bưng ông cố nội chạy chậm về phía hồ thủy cầm rồi cùng với Hùng Thành nghểnh cổ nhìn xuống. Hùng Thành ép giọng, sợ kinh động đến mấy thứ trong hồ: “Diêm Vương, ông còn sống không? Còn sống thì ới một tiếng đi!”
Hùng Thành gọi mấy lần mà Diêm Vương vẫn không có động tĩnh, nhưng mặt hồ bên dưới lan can gãy lìa lại càng lúc càng sôi trào cuồn cuộn, cứ như nước bị nấu sôi, bong bóng màu đen bốc lên ùng ục ùng ục.
Lúc này, Hắc Vô Thường đã hóa thành bóng đen rời đi, trở về làm tiếp công việc vận chuyển của mình. Bốn người bị thương nặng trong đại sảnh cũng được hắn mang theo cùng, trở về giao cho đội hậu cần cứu chữa.
Thế là, nhân lực thực hiện hạng mục to lớn trong khu vườn rộng thênh thang chỉ còn lại hai người và một bóng lông, bọn họ kinh hồn táng đảm nhìn xuống khói đen tràn ngập trên mặt hồ, định dùng đèn pin chiếu xuống mặt nước để thấy rõ hơn.
Bầu trời lại âm u thêm một chút, dường như bóng lông nhỏ thoáng nhìn thấy đường nét binh sĩ mặc giáp thô kệch cưỡi chiến mã hiện lên trong tầng mây đen như mực. Thế nhưng, khi mây đen di chuyển, hình ảnh đó lại tiêu tán ngay lập tức như gặp ảo giác.
Đó là, quỷ binh?
Vì không muốn làm Hùng Thành và cậu lính sợ tới rớt xuống hồ, bóng lông nhỏ không kêu chút chít bảo bọn họ nhìn lên bầu trời, thay vào đó vươn móng vuốt nhỏ chỉ vào hồ: “Chút chít!” Chúng ta cần phải dọn dẹp nhanh lên.
Hai người nghe ra vẻ thúc giục trong tiếng chít chít của bóng lông nhỏ, cậu lính sợ tới run run: “Đại Hùng, ông trời nhỏ này bảo chúng ta nhanh lên. Hay là chúng ta cũng nhảy thẳng xuống đó luôn đi, được không?”
Hùng Thành tát cái bốp lên ót cậu lính: “Cậu bị đần à, mới vừa rồi Vô Thường đại nhân trượt tay là vì muốn ném Diêm Vương xuống dưới thăm dò một chút xem trong hồ có cái gì. Đây gọi là cố gắng giảm bớt hy sinh tính mạng của các đồng chí, hiểu chưa?”
Tự bản thân cậu lính cũng cảm thấy đúng, vội vàng gật đầu.
Hùng Thành mở ánh sáng đèn pin lên mức tối đa, chiếu vào mặt hồ cuồn cuộn: “Rốt cuộc mấy thứ này là cái gì, phải mau xác định rõ, không thể để đồng chí Diêm hy sinh vô cớ…”
Nhưng ngay lúc ánh sáng từ đèn pin cầm tay chiếu vào mặt nước đen thui, sân phơi dọc theo xung quanh mặt hồ của khu động vật bò sát đột nhiên chấn động, như thể có vật gì đó đập mạnh vào cây cột bên dưới.
Hai người đứng kế bên lan can bị gãy, dưới chân không vững thế là cùng thét lên ngã vào trong hồ. Đèn pin trong tay Hùng Thành cũng bay ra, xoay vòng vòng rơi vào trong hồ nước.
Bóng lông nhỏ bị nước hồ thấm ướt thành một bé nhím biển mập ú màu trắng, bởi vì trọng lượng cơ thể quá béo giống như một quả cân nên bắt đầu chìm xuống. Bóng lông nhỏ sợ hết hồn, bốn cái móng vuốt lông đạp bạch bạch bạch một trận, dáng vẻ giống như một chú cún đang đào bới. Mặc dù có chiều hướng không còn chìm xuống nhưng cũng không nổi lên được…
Chất lượng của đèn pin do Ban điều tra đặc biệt phân phát rất tốt, ánh sáng cực mạnh, chống nước 100%. Trong quá trình đèn pin xoay vòng rơi xuống nước, nó lần lượt chiếu sáng từng ngóc ngách tối tăm trong hồ giống như một chiếc đèn pha lớn dưới nước.
Là cá Koi, hàng trăm hàng nghìn con cá Koi!
Con nhỏ nhất chừng 30 cm, lớn nhất thì dài chừng một thước. Nhưng khi nhìn mấy con cá Koi lớn hơn bình thường một chút này lại không thấy đáng yêu phú quý một chút nào.
Cá Koi đỏ trắng đan xen, bây giờ nhìn kỹ thì lại giống như vết máu đỏ tươi trên quần áo trắng, đáng sợ một cách quái dị. Còn loại thuần một màu đen hoặc thuần một màu trắng, con thì đen âm u như Địa ngục, con thì trắng nhách nhợt nhạt như xương khô…
Còn người bị đám cá Koi đáng sợ vây quanh chính là ngài Diêm Vương đáng thương. Bây giờ gã đang liều chết ôm lấy nguồn phun nước dưới mặt hồ bằng cả tay chân, đá đạp loạn xạ cá Koi lớn đang đến gần: “Cút ngay cút ngay, chớ tới gần bổn vương!”
Diêm Vương không phải là người nên không cần hít thở, nhưng hai người Hùng Thành và cậu lính thì cần. Hai người cũng đã từng trải qua huấn luyện nghiêm túc bài bản, nhanh chóng móc ra bùa chặn nước do Ban điều tra đặc biệt trang bị, dán vào cổ họng.
Bùa chặn nước là bùa vô cùng cao cấp, giá bán trên thị trường có thể lên đến mấy vạn. Sau khi dán nó lên có khả năng nín thở từ 5 đến 10 phút, hơn nữa còn có thể nhìn và trò chuyện trong nước.
Hùng Thành móc súng chĩa về phía cá Koi đầu đỏ to lớn dài nửa mét đang há cái miệng rộng xông tới. Sau khi bắn đoàng đoàng đoàng ba phát, anh ta nghiêng đầu la to với cậu lính: “Nhanh cứu thú cưng của Hắc Vô Thường đại nhân, sau đó làm hết khả năng giết chết đám cá này. Chắc chắn có một khối đá dẫn hồn được dựng trong hồ, chúng ta giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu!”
Ý nói là không chuẩn bị để lại đường lui cho mình, tranh thủ làm hết khả năng tiêu diệt quỷ hồn trước khi chết.
Hiện tại Hùng Thành đang núp trong khe hở giữa hai mỏm núi đá dưới đáy hồ, nổ súng điên cuồng về phía bầy cá đang bơi tới gần. Còn đám cá chép hàng nghìn con thì ngăn cách giữa anh ta với mặt hồ, nếu kéo dài tới khi bùa chặn nước mất hiệu lực, anh ta chỉ có một con đường chết.
Hành động của người ở trong nước rất chậm, tốc độ đạn bắn cũng kém rất rất xa so với tốc độ chen nhau xông lên của bầy cá. Không tới nửa phút, bả vai và cánh tay của Hùng Thành bị cắn mạnh mấy miếng, cho dù anh ta là luyện thể giả, da cứng hơn người thường, nhưng máu tươi vẫn chảy ồ ạt, tạo thành một vùng máu đỏ dưới đáy hồ.
Hùng Thành nổi giận: “Con mẹ nó, đây là cá Koi hay cá Piranha thế, còn dám cắn ông? Để xem ông nội đây vặn đầu chúng mày nấu canh cá như thế nào…”
Hùng Thành hung hăng vặn con cá lớn màu đỏ nãy giờ gặm cánh tay mình, sau đó liều mạng xông về phía mỏm đá!
Còn cậu lính gác cửa vẫn luôn liều mạng nhào lên cứu bóng lông nhỏ kể từ một khắc khi cậu ta rơi xuống nước, vậy nên cậu ta không bị chìm xuống đáy hồ. Nhưng ngay lúc cậu ta nổ súng lung tung, vất vả lắm mới quẫy đạp đến vị trí cách mặt nước nửa thước, đưa tay tóm lấy bóng lông nhỏ bơi kiểu chó trôi lơ lửng trong nước. Một cặp mỏ chim nhọn hoắc to tướng đột nhiên tấn công từ bên trên, nuốt trọn cậu lính chỉ với một hớp!
Đó là một con bồ nông to béo, từ vị trí của bóng lông nhỏ chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cậu lính liều mạng giãy giụa trong túi cổ họng của bồ nông. Nhưng giống như bị một bọc cao su hơi mờ bọc ở bên trong, cho dù cậu ta có làm thế nào cũng không đâm thủng nó được. Cậu ta bắt đầu từ từ nghẹt thở, sức lực giãy giụa càng lúc càng yếu.
Bên kia, Diêm Vương thấy tình hình đã chuyển biến xấu, gã ôm nguồn phun nước tức miệng chửi thề: “Bà nội cha mày, tao đường đường là Diêm Vương, cho dù quy thuận Ngũ Phương Quỷ Đế thì cũng là khách quý. Tao không nên tin lời ngon tiếng ngọt của Hắc Vô Thường…”
Thấy Hùng Thành và cậu lính sắp vùi thây nơi hồ thủy cầm, bóng lông nhỏ gấp gáp lập tức sặc một hớp nước lớn, nhưng sau đó…
Phì!!!!!!!
Bóng lông nhỏ phun hớp nước hướng lên. Con bồ nông ăn thịt người dài mấy thuớc ở trên mặt nước đang quạt cánh nghểnh cổ muốn nuốt cậu lính, bất ngờ bị cột nước phụt lên từ dưới hồ đẩy vèo một phát xông thẳng lên trời, sau đó kêu to cạc cạc cạc lộn cổ cắm đầu đập xuống mặt nước, hôn mê bất tỉnh.
Bóng lông nhỏ thấy cách này có hiệu quả, vội vàng uống ừng ực thêm một hớp nước hồ. Theo một hớp lớn của bóng lông nhỏ, cả mặt hồ của hồ thủy cầm thấp xuống mấy cm, bóng lông nhỏ phồng má, chuyển hướng sang Diêm Vương đang ôm nguồn phun nước miệng chửi ra rả.
Tiếng mắng của Diêm Vương bị kẹt trong cổ họng ngay tức khắc, không hiểu sao trong lòng cảm thấy sợ hãi: “Này này này, ngươi định làm gì, đừng hướng về phía ta… A!!!”
Một giây kế tiếp, Diêm Vương bị một cột nước đẩy thẳng sang bờ hồ bên kia. Nước hồ đen thùi giống như một quả tên lửa chọc thẳng vào Diêm Vương kêu la oe oe, đẩy gã đập “ầm” vào bờ hồ.
Nước gợn tản đi, xen lẫn trong sóng trắng dâng lên tạo thành quỹ đạo có mấy con cá Koi lật bụng, giống như một nồi canh cá vừa nấu xong.
Thế là, bóng lông nhỏ… có hơi đói.
Hùng Thành nhân cơ hội này vội vàng vứt con cá Koi lớn trong tay, đạp nước bơi tới bên cạnh bồ nông lớn bất động trôi nổi trên mặt hồ, anh ta cạy miệng chim lôi cậu lính ra. Hai người run lẩy bẩy leo lên bờ hồ. Sau đó bọn họ nhìn thấy, hóa ra có vô số cá Koi hoảng sợ tột độ nhảy qua nhảy lại trong hồ thủy cầm u ám, ầm ầm vô cùng náo nhiệt. Còn ở trong hồ có một quả bóng lông mập hai mét quơ móng vuốt nhỏ, không ngừng dí sát theo con cá Koi mập mạp. Khi thấy không ăn được cá, bóng lông mập liền uống ừng ực một hớp canh cá…
Ừng ực —— ——
Mặt hồ thấp xuống một chút xíu
Ừng ực —— ——
Mặt hồ lại thấp thêm chút nữa.
Bóng lông nhỏ vừa đáng yêu vừa đáng thương chỉ có thể húp canh, cho đến khi húp hai mươi hớp canh cá thì hồ thủy cầm chỉ còn thấy đáy. Mấy con cá Koi may mắn sống sót bất lực nhảy đành đạch dưới đáy hồ khô cạn, một đám chim biển bị âm quỷ nhập thân thì run lẩy bẩy ôm nhau thành một cục trên hòn đảo nhỏ chính giữa hồ thủy cầm.
Lông măng toàn thân bóng lông nhỏ ướt sũng, cậu nằm lẻ loi dưới đáy hồ trông vô cùng đáng thương. Bóng lông nhỏ lắc lắc người làm cho toàn bộ sợi lông trắng như tuyết xù lên lần nữa, sau đó nhấc chân ngắn định đi lên bờ.
Cậu không vui một chút nào, cậu không ăn được bất cứ con cá nào dù chỉ một con…
Hơn mười con cá lớn và một cái bóng hình người bay thẳng lên trời theo cú hắt xì của cậu…
Mấy chục giây sau, một cơn mưa to đột nhiên ập xuống cả vườn thú, trong đó còn xen lẫn vài con cá lớn. Đám người Chương Dục Cẩn đang bị một con hươu cao cổ mắt tỏa ánh sáng xanh dí sát phía sau, chợt một trận mưa cá rơi xuống bùm bùm bùm khiến hươu cao cổ trực tiếp bị đập gãy cổ, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã sang một bên.
Trương Vũ sợ tới rớt điếu thuốc: “Đây là gió lốc? Nhìn con cá to này xem, nó nặng cỡ nào có thể mới đập gãy cổ hươu cao cổ?”
Trương Vũ châm điếu thuốc khác đi lên kiểm tra, anh ta giơ mủi giày đá “một đống” lớn nằm kế bên hươu cao cổ: “Con cá này lớn thật, mà sau nó còn có tay có chân thế… Hả! Đây không phải Diêm Vương sao!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT