Những người của Ban điều tra đặc biệt khá sợ khi có một Diêm Vương chết trong sân nhà. Hắc Vô Thường nói đúng hai lọ, đám chấp hành viên mớm thuốc chen nhau xông lên, ba chân bốn cẳng tay run run rót vào chừng mười lọ.

Lúc này, nhìn Diêm Vương có vẻ không qua khỏi lại cử động một chút. Tuy không tới mức hồi quang phản chiếu nhưng nhấc tay nhấc chân thì hoàn toàn không làm được.

“Để tôi đẩy Diêm Vương cho!” Hùng Thành vội vàng giơ tay la to, sau đó giọng nói nhỏ xuống, “Cũng đừng có chôn chứ, trong ký túc xá ở sân sau có người sống mà…”

Tất cả chấp hành viên Bắc thị vừa kính nể vừa cảm kích nhìn Hùng Thành. Tiếp đó là một trận nhốn nháo hoảng loạn, bọn họ vội vàng chuyển Diêm Vương tới ghế giám đốc có bánh xe, nhanh chóng thu dọn bịch nước biển rồi cắm trở lại như cũ, cuối cùng trịnh trọng giao cho Hùng Thành.

Hắc Vô Thường chẳng ừ hử gì với hành động của bọn họ, lạnh nhạt mở miệng: “Muốn mang theo thì mang đi.”

Nhiệm vụ được chia làm hai đội, một là lẻn vào khu vườn cố gắng dọn dẹp quỷ quái bên trong, hai là vác từng viên đá dẫn hồn nặng cả tấn vào vườn thú bày trận pháp.

“Tường rào sân sau rất cao, nếu như lái xe tải cho nổ mặt tường sẽ gây ra động tĩnh rất lớn.” Chương Dục Cẩn vốn không có lòng tin vào lần vùng vẫy cuối cùng này, nhưng vẫn tĩnh táo trầm giọng phân tích, “Cho dù chúng ta tạm thời đánh lui lệ quỷ trong khu vườn cũng không có khả năng vận chuyển đá dẫn hồn kịp thời để bày trận pháp.”

Hắc Vô Thường: “Các ngươi dọn dẹp quỷ hồn, một mình ta bày trận là đủ.”

Cứ thế, phân công nhiệm vụ đã được quyết định.

Hai mươi phút sau, bóng lông nhỏ đứng giữa bãi cỏ đen thui, cái đầu nhỏ ngước lên nhìn Hùng Thành và mấy vị chấp hành viên Ban điều tra đặc biệt Bắc thị phập phồng lo sợ đẩy Diêm Vương đang ngồi trên ghế giám đốc, kế bên là giá treo ống truyền nước biển, định im hơi lặng tiếng đẩy qua bức tường cao.

Quá trình chật vật này đã kéo dài năm phút, mồ hôi lạnh đổ đầy trên mặt bọn họ, vừa phải mang cái ghế vừa không phát ra tiếng động, đồng thời phải giữ cho gã Diêm Vương nửa tỉnh nửa mê không trượt khỏi ghế. Thật đúng là còn khó hơn lên trời.

Đội một đi trước đến địa cực dọn dẹp lệ quỷ đã đi sâu vào vườn thú từ lâu, bóng lông nhỏ vẫn còn ở chỗ này với đội hai cùng leo tường.

Quỷ chim cánh cụt xông vào Ban điều tra đặc biệt lúc trước đúng là đáng sợ, khu địa cực cũng bị nhận định là ổ âm hồn quỷ quái. Cho nên, tất cả người của đội một đều là tinh anh. Chương Dục Cẩn, Trương Vũ, Hứa Vi, Lỗ Phong, và ách chủ bài mạnh nhất của bọn họ là Quỷ Đế Tôn Thư Thành, tất cả đều được chọn và phái đến đội một. Các chấp hành viên tinh anh của Bắc thị đều nằm dưới sự lãnh đạo của bọn họ.

Còn “cục cưng” bóng lông nhỏ của Hắc Vô Thường thì được chia sang đội hai, đội dưỡng lão.

Hùng Thành và những chấp hành viên không tinh anh của Ban điều tra đặc biệt Bắc thị liều chết cũng phải dẫn theo cọng rơm cứu mạng cuối cùng, tức ngài Diêm Vương cá chết.

Bóng lông nhỏ thò móng vuốt lấy điện thoại di động ra liếc nhìn màn hình, bọn họ đã bị bỏ lại ở phía sau mười phút, cậu có chút lo lắng ngẩng đầu, kêu một tiếng nhỏ: “Chút chít…” Không được thì chôn đi, đừng mang theo nữa.

“Nhóc thú cưng của Vô Thường đại nhân nói gì thế?” Hùng Thành đè thấp giọng hỏi.

Cậu lính mới gác cửa cũng được phân công đến đội 2 bị bóng lông nhỏ làm sợ hết hồn, nơm nớp lo sợ suy đoán: “Nó muốn bảo chúng ta nhanh lên phải không?”

Mọi người trên đầu tường rào lập tức căng thẳng, tay hơi dùng sức, cuối cùng chân ghế bánh xe ma sát với tường xi-măng, cả cái ghế giám đốc lật ngược…

Lạch cạch!!!

Diêm Vương tai to mặt lớn ngã lộn nhào từ đầu tường cao bốn mét xuống bãi cỏ, ghế giám đốc và gậy truyền nước biển theo sát phía sau, bịch bịch đập xuống đầu Diêm Vương.

Mọi người: “…”

Hùng Thành ngu người vài giây, anh ta hạ thấp giọng gấp gáp nói: “Nhanh nhanh nhanh, đi nhanh lên! Ông ta muốn chết cũng phải chết ở bên trong, không được chết ở chân tường rào Ban điều tra đặc biệt.”

Những người còn lại cũng tự cho như thế là đúng. Thế là bọn họ khéo léo nhảy lên tường cao, nhặt Diêm Vương và đống đồ nằm dưới đất sau đó chồng chất qua loa lên ghế giám đốc, vừa đẩy vừa chạy!

Cậu lính gác cửa bắn chết Diêm vương lúc trước thì vừa căng thẳng vừa tự trách, cậu ta không dám đến gần ghế giám đốc. Thấy thú cưng của đại nhân Hắc Vô Thường có vẻ như sắp rớt lại phía sau, cậu lính vội vàng nâng bóng lông nhỏ lên một cách hết sức trịnh trọng giống như bưng Bồ Tát tôn kính, chạy chậm đi theo sau.

Bên kia tường rào vườn thú không bố trí buồng nhốt động vật mà là một sân cỏ rộng lớn, đám người di chuyển xem như thuận lợi. Chỉ là giữa đường có mấy con mèo hoang mắt lóe ánh sáng xanh, chúng kêu meo meo ngụy trang thành mèo con bình thường bị đói mấy ngày, vây lại định cọ chân đám người.

Sau đó bị mọi người giải quyết dễ dàng.

Cậu lính gác cửa vô cùng căng thẳng bưng bóng lông nhỏ, lắp ba lắp bắp hạ thấp giọng nói: “Ông trời nhỏ đừng lo lắng, tôi hứa sẽ trả ngài cho đại nhân Hắc Vô Thường mà không mất một cọng lông đuôi nào.”

“Vô Thường đại nhân thật đúng là một tấm gương sáng cho binh sĩ,” Hùng Thành nhìn Diêm Vương ngồi trên ghế giám đốc có vẻ như không cử động nổi, tâm trạng anh ta khá tốt bắt đầu móc xỉa, “Mặc dù có hơi làm dáng một chút, còn đem thú cưng tới đây.”

Cậu lính gác cửa hùa theo: “Đúng thế, nếu nói Vô Thường đại nhân đem thú cưng theo cùng bày trận, vậy thì ôm nó đi theo đi, dù sao cũng chẳng nguy hiểm chút nào.”

Có người chần chờ mở miệng: “Vô Thường đại nhân phải gánh đá dẫn hồn đúng không, mọi người tưởng tượng động tác gánh bao bố đi, làm sao ôm được thú cưng chứ?”

Mọi người suy nghĩ một chút rồi cũng không dám tùy tiện ý kiến, dường như bọn họ nhận ra đó không phải chân tướng.

Sở dĩ Hắc Vô Thường đại nhân bày trận một mình không phải vì thế. Thật ra hắn không muốn để bất cứ ai trên thế giới nhìn thấy dáng vẻ gánh bia đá chạy đi chạy lại của hắn…

Đoàn người im lặng đẩy ghế giám đốc tiếp tục di chuyển, thời khắc căng thẳng bao trùm tứ phía. Bây giờ đang là buổi trưa nhưng bầu trời đen kịt giống như đêm khuya, cảm giác chẳng lành tràn ngập.

“Hình như sắc trời bây giờ tối hơn mọi khi,” Có người mở miệng nói, giọng nói đè ép tới cực thấp, “Những thứ đi lên đây sau khi Địa Ngục bị công phá đều là tàn hồn không có thần trí. Còn quỷ trong Quỷ Vực chắc chắn không phải mấy thứ này…”

Trong nhất thời không ai mở miệng tiếp lời, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, người này nói đúng. Quân đoàn hùng mạnh thật sự của Quỷ Vực vẫn chưa hiện thân. Việc bọn họ liều chết bày trận pháp lúc này đúng thật là chuyện vô nghĩa. Cho dù pháp trận Dẫn Hồn thành công, có thể tạm thời bảo vệ tất cả người bị quỷ hồn hại. Nhưng khi quân đoàn Quỷ Vực tràn tới, tất cả bọn họ đều sẽ chết, vậy ai sẽ bảo vệ trận pháp này đây?

Những hồn phách mà bọn họ cực khổ bảo vệ vẫn sẽ rơi vào tay Quỷ Vực.

Vậy bây giờ bọn họ đang làm gì, tự lừa dối mình?

Nhưng bọn họ không thể nói ra những lời này. Trong bầu không khí yên tĩnh như chết, đoàn người tiếp tục tiến lên.

Bóng lông nhỏ cũng đang bối rối, cậu biết tình huống bây giờ càng nghiêm trọng hơn so với những gì mấy người Ban điều tra đặc biệt được biết. Muốn chiếm đóng cả dương gian, làm cho tất cả mọi người tin quỷ thờ quỷ, ép khô “chất dinh dưỡng” dương gian đến giọt cuối cùng, không chỉ có Ngũ Phương Quỷ Đế mà còn có Thiên Đình, thậm chí là Bắc Âm Đại Đế, lực lượng hùng mạnh nhất cũng là phe phái biến loạn thất thường nhất.

Nhân giới quật khởi, quỷ thần suy tàn.

Thế lực nào cũng muốn được chia một chén canh. Ngay từ đầu, nhân giới đã hoàn toàn không có phần thắng.

Bóng lông nhỏ biết, át chủ bài lớn nhất của bọn họ là Hà Xuyên Thần. Ngay cả Bắc Âm Đại Đế cũng không biết bí mật của Hà Xuyên Thần, nhưng chỉ có một điểm này thôi thì còn thiếu rất nhiều.

Bắt đầu từ mấy năm trước Bắc Âm Đại Đế đã tàn sát giáo viên học sinh trong trường của mình, ra lệnh hồn phách của bọn họ lẻn vào Quỷ Vực. Bây giờ sợ rằng đội quân Quỷ Vực đã hoàn toàn bị Bắc Âm Đại Đế nắm trong tay… Nhưng vì sao Hắc Vô Thường vẫn tự tin như vậy?

Đến cuối sân cỏ, xa xa là một cái hồ sương mù dày đặc. Dựa vào cột mốc chỉ đường trên sân cỏ, 400 mét phía trước chính là hồ thủy cầm của vườn thú.

Một trận đánh ác liệt liều chết cùng âm quỷ lại sắp bắt đầu.

Sau khi Hùng Thành nhìn chừng vài phút thì anh ta vẫn không biết mình chết hay sống, càng nghĩ càng giận. Rốt cuộc anh ta không nhịn được nữa, lập tức lấy máy bộ đàm, đè xuống nút bấm trong sự kích động: “Vô Thường đại nhân, chẳng phải chúng ta nên dồn toàn lực của cả đất nước chống lại đội quân Quỷ Vực sắp đến hay sao? Cho dù bây giờ dọn dẹp chừng một nghìn lệ quỷ trong vườn thú thì có ích lợi gì?”

Những người bên cạnh bị anh ta dọa sợ hết hồn hết vía, vội vàng xông lên cướp máy bộ đàm của Hùng Thành, ngay cả đụng ngã ghế giám đốc có Diêm Vương đang ngồi cũng không quan tâm.

“Đại Hùng cậu không muốn sống nữa hả?”

“Mau cướp lấy bộ đàm, lập tức câm miệng!”

Hùng Thành gào xong một tràn này, tất cả dũng khí của anh ta cũng trút cạn sạch. Mặt xám như tro tàn nhìn chằm chằm máy bộ đàm, chờ tiếng trả lời.

Bầu không khí gần như ngưng đọng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng.

Một giây.

Hai giây.

Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu chảy trên mặt Hùng Thành, sự im lặng không một tiếng đáp lại gần như ép chết anh ta. Cuối cùng, Hùng Thành không thể chịu nổi cảm giác đè ép này nữa, cầm lấy máy bộ đàm: “Vô Thường đại nhân, mới vừa rồi tôi ăn càn nói bậy, xin ngài đừng xem là thật! Phía trước chính là hồ thủy cầm, bây giờ chúng tôi đến đó quét sạch âm quỷ ngay đây…”

Nửa giây sau, tiếng của Hắc Vô Thường truyền tới trong máy bộ đàm: “Đi đi.”

Hùng Thành và người xung quanh suýt chút nữa chết ngay tại chỗ, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Hùng Thành cầm máy bộ đàm nói mấy tiếng vâng dạ, sau đó mới lau mồ hôi lạnh đứng vững trở lại.

Còn chưa bắt đầu diệt quỷ, mọi người đã sợ tới xốc hông. Nhìn hồ thủy cầm bị quỷ vụ bao quanh trước mặt cứ như ẩn giấu vô số nguy hiểm không tên. Trong lòng mọi người đều biết mình bị rớt lại phía sau, đã cách đội một rất xa nên không ai dám chậm trễ, vội vàng đỡ Diêm Vương vừa đẩy vừa chạy về phía trước.

Cậu lính gác cửa chưa tỉnh hồn, tay bưng bóng lông mập như bưng củi cháy, không dám ôm gần mình mà giơ xa xa. Đồng thời vô cùng đồng cảm lẩm bẩm: “Nếu tôi bị Hắc Vô Thường nắm trong tay ngày qua ngày chắc tôi chết vì sợ mất. Anh cũng thê thảm thật đấy.”

Nhưng ngay lúc nhóm người đi dọc theo đường chính, lặng lẽ xuất phát về phía hồ thủy cầm. Một bóng đen thật dài đột nhiên thò ra từ rừng cây bên trái, nó quấn lấy ghế giám đốc và mọi người nhanh như tia chớp, rút vào khoảng không đen ngòm dưới bóng cây.

“A —— ——”

“Cứu mạng! Cứu…”

Tiếng kêu cứu của bốn người bị cuốn đi còn chưa kéo dài quá một giây đã im bặt. Bóng lông nhỏ sợ hãi quan sát xung quanh, đứng ở trên đường chính chỉ còn Hùng Thành đẩy Diêm Vương và cậu lính mới đang run lẩy bẩy.

Còn bên trái đường chính là một tòa kiến trúc hình vòm rất bình thường bị hàng cây Bạch Dương cao lớn che chắn phía sau. Bên trên có mấy chữ kim loại —— —— khu động vật bò sát.

Cậu lính mới run run vài giây mới miễn cưỡng tìm về được giọng nói của mình: “Có thứ gì mới rơi xuống, dưới đất là…”

Hùng Thành bước nhanh tới trước, nhặt thứ trên đất lên. Sau đó anh ta đột nhiên thét lên kinh hoàng, vung tay quăng cái thứ đó ra xa!

Đó là bàn tay của chấp hành viên mới bị đứt ra…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play