Diêm Vương lật mắt trắng té xuống đất, hơi thở mong manh: “Ngươi… Trong xe chở hàng chứa cái gì…”

“Đó là xe bồn, chẳng qua là nhìn giống xe chở hàng thôi.” Hắc Vô Thường tốt bụng cải chính nói, “Bên trong chứa mười mấy tấn dầu chiên quỷ, cũng không phải vật hiếm lạ gì.”

Diêm Vương nói đứt quãng: “Dầu? Gì… gì chiên quỷ…”

“Chảo dầu Địa Ngục, chắc là không còn dùng được nữa rồi,” Hắc Vô Thường tính toán một chút, sau đó đề nghị, “Sau này đổi hình phạt không dùng dầu đi nhé, ít nhất vẫn còn cái nồi.”

Hai mắt Diêm Vương lật một cái nhưng vì cơ thể đau nhức nên không ngất xỉu thành công, chỉ đành phải treo một chút hơi thở cuối cùng, sống không còn gì luyến tiếc ngồi phịch trên sàn nhà đầy mảnh thủy tinh.

Hắc Vô Thường cúi người xách cổ áo của Diêm Vương rồi kéo đi ra ngoài, Diêm Vương đau đến kêu oe oe: “Hắc Vô Thường, ngươi làm gì vậy hả, mau thả bổn vương ra!”

Hắc Vô Thường không dừng bước, cổ áo treo Thao Thiết nhỏ, sau lưng kéo Diêm Vương còn nửa cái mạng, vừa bước nhanh về phía đường cao tốc ở đằng xa, vừa lạnh nhạt mở miệng: “Ngươi muốn đến Ban điều tra đặc biệt làm việc chuộc tội hay là ở lại chờ Ngũ Phương Quỷ Đế?”

Diêm Vương run cầm cập, gã gào lên bằng toàn bộ sức lực của cơ thể: “Làm việc! Ta làm việc…”

Còn đám đông trong phòng ăn trơ trọi ở sau lưng, một vài hóa khói xám vô cùng nhạt nhòa bay lên bầu trời, bay theo gió hướng về Bắc thị.

Bóng lông nhỏ ưu tiên cố gắng để mình không rơi xuống, sau đó mới ngóc cái đầu nhỏ nhìn lên trời: “Chút chít?”

Hắc Vô Thường đá Diêm Vương, ý bảo gã nhìn khói xám trên bầu trời: “Giải thích.”

Diêm Vương đang hô hào muốn làm việc, tất nhiên bây giờ không dám sơ suất: “Đám quỷ mới vừa rồi đều là người đã chết trong những năm gần đây bị ta kéo lên từ Địa ngục, dùng chút thủ đoạn sửa lại ký ức của bọn họ, giả vờ như người sống.”

Bảo sao “người” trong khu phục vụ Tiểu Hà không phải là không hiền lành, mà là không bình thường. Hóa ra toàn là quỷ hồn đang chịu hình phạt dưới Địa ngục.

Lúc mọi người ra khỏi đại sảnh khu ăn uống, bầu trời vẫn còn mưa xối xả như lúc ban đầu. Mặc dù thời tiết âm u nhưng vẫn để lộ ra một cái lỗ ánh sáng từ tầng mây đen trên bầu trời. Nhưng cái lỗ từ vụ nổ này không duy trì được bao lâu, mây đen đông nghịt kéo đến cuồn cuộn từ phía sau đường cao tốc, lấp vào lỗ hổng giữa không trung với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, sắc trời bắt đầu tối trở lại.

Hắc Vô Thường bước cực nhanh, Diêm Vương bị hắn nắm kéo xệch xệch xệch sau lưng, đập mặt xuống đường bẹp bẹp bẹp. Tiếp đó Hắc Vô Thường một tay vừa ôm bóng lông vừa mở cửa tiến vào buồng lái, rồi quăn “một bãi” Diêm Vương sang ghế kế bên tài xế. Diêm Vương trượt chân tuột xuống, đầu to hướng xuống dưới không nhúc nhích giống như heo chết, nhìn có vẻ là không sống nổi.

Bóng lông nhỏ: “Chút chít.”

Hắc Vô Thường: “Đừng lo lắng, không chết đâu.”

Bóng lông nhỏ rất là ngoan không chiếm chỗ Diêm Vương kế bên người lái, cậu sợ lúc mình đi qua, móng vuốt sẽ đạp đạp vài cái khiến gã chết luôn. Thế là bóng lông nhỏ ủi ủi tìm một vị trí thoải mái trong khuỷu tay của Hắc Vô Thường, vui vẻ làm tổ.

Hắc Vô Thường chỉ đành một tay nâng móng vuốt của bóng lông, giữ độ cong của cánh tay bảo đảm “ghế sa lông” của ông chủ nhỏ nhà mình không thay đổi, một tay khác thì cầm tay lái, khởi động xe container.

Nhưng mà tốc độ bay của mây đen nhanh hơn xe chở hàng rất nhiều. Vì để cướp đá dẫn hồn, hơn phân nửa lực lượng Quỷ Vực gần như tập trung ở những cánh đồng hoang vu bên ngoài thành phố C. Vụ nổ hơn mười dặm mới vừa xảy ra chỉ tiêu diệt mấy trăm ngàn quỷ hồn còn dư lại chen chúc xông tới.

Lúc đầu, bóng lông nhỏ còn hào hứng vì tìm được nửa vỉ thuốc tiêu hóa trong buồng lái. Cậu nhai rốp rốp rốp rốp, chuẩn bị nghênh đón bữa tiệc lớn đang ùn ùn bay tới. Nhưng sau khi âm vụ quỷ hồn nổi lơ lửng che kín hoàn toàn một tia ánh sáng cuối cùng, khiến cho cảnh tượng xung quanh chiếc xe container chạy đơn độc trên xa lộ tối đen như mực, móng vuốt đang ôm vỉ thuốc tiêu của bóng lông nhỏ cứng lại.

Tiếng quỷ rống giận xé gió, tiếng quỷ khóc nức nở nghẹn ngào hu hu lẫn trong âm phong thổi qua cánh đồng hoang vu. Mây đen giữa không trung ép xuống mặt đất biến thành một dãy sương đen ánh sáng không xuyên thấu, vô số mặt quỷ tay quỷ tái nhợt thò ra từ trong sương mù dày đặc, đụng vào kính chắn gió bốp bốp như con dơi!

Bóng lông nhỏ hơi sợ, cậu yếu ớt buông vỉ thuốc tiêu: “Chút chít…” Anh lái nhanh hơn chút được không…

Hắc Vô Thường mới vừa quen cầm tay lái bằng một tay, sau khi chạy vững thêm một vài km, rốt cuộc hắn đạp mạnh chân ga hết cỡ.

Diêm Vương đập cái cốp lên kính cửa xe, đầu gã quay mòng mòng vội mở mắt ra, lập tức bị cảnh tượng ngoài cửa sổ dọa cho sợ són đái: “Lái nhanh lên!!!!”

Xe container không phụ sự mong đợi của mọi người, nó bắt đầu tăng tốc. Bóng lông nhỏ căng thẳng siết chặt móng vuốt, nhìn chằm chằm kim đồng hồ trên bộ đếm bên phải…

90 km/h

100 km/h

120 km/h

Đây đã là tốc độ cao nhất của xe container bình thường nhưng vẫn không chạy vượt qua nổi vạn quỷ âm phong. Tiếng rầm rầm đụng vào kính chắn gió đã dồn dập đến mức giống như sấm chớp mưa đá. Cứ tiếp tục như vậy e rằng, chẳng mấy chốc ngay cả con đường phía trước cũng bị lệ quỷ che chắn hoàn toàn, không còn thấy rõ.

Diêm Vương sợ tới suýt chút nữa hồi quang phản chiếu*. Gã không biết lái xe, chỉ có thể kích động gào rống: “Đạp lún chân ga đi, đạp đi!!!”

*Hồi quang phản chiếu là một từ Hán Việt (tiếng Trung: 迴光返照/ Huíguāngfǎnzhào), sự minh mẫn cuối (terminal lucidity), lời tạm biệt cuối (one last goodbye), vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời. Nguồn: Wikipedia

Kim chỉ tốc độ tiếp tục di chuyển sang phải.

140 km/h

180 km/h

Bóng lông nhỏ: “!!!”

Xe container có thể đạt được tốc độ nhanh tới vậy sao?

Có vẻ vạn quỷ bên ngoài theo không kịp, tiếng va chạm trên kính chắn gió càng gấp gáp hơn, hóa ra là do đám lệ quỷ hung thần ác sát bắt đầu lao xuống. Bây giờ có một bầy lệ quỷ bay chầm chậm không ngừng tông vào đuôi xe container, rầm rầm rầm rầm…

Đây là một quốc lộ bằng phẳng, ngoại trừ thỉnh thoảng điều hướng thì gần như không cần chuyển hướng. Sau khi vượt qua một trạm thu phí không người, Hắc Vô Thường bình tĩnh tiếp tục đạp chân ga.

Kim tốc độ đã bắt đầu chuyển sang vòng thứ hai, số ghi phía trên tự động biến đổi thành hàng 2.

220 km/h

280 km/h

320 km/h



Đám lệ quỷ vây quét phía trước bay không kịp, mỗi lần mới vừa hạ xuống đã bị đá bay thẳng cẳng. Mây quỷ phía trước đã đáp xuống hình thành sương mù dày đặc trên xa lộ. Xe container giống như máy xay bột rơi vào kho lương, vô số hài cốt tay cụt của lệ quỷ văng tung tóe!

Diêm Vương sợ đến mức mặt tái mét, hai tay rách rưới liều mạng nắm lưng ghế: “Ông nội mẹ ơi!”

Theo mấy tiếng vang lớn cuối cùng trên kính chắn gió, phía trước sáng tỏ rộng mở, tất cả mây đen quỷ vụ đều bị quăng tít phía sau, khoảng cách liên tục kéo dài!

Xe container phi như bay trên xa lộ, không chậm lại dù chỉ một chút, khiến cho tất cả mọi thứ trong xe đồng loạt nảy lên. Không tới nửa phút, Diêm Vương không hẳn là còn sống lại bị đập cho hôn mê, xụi lơ giống như mì sợi ngồi tại chỗ, đầu đập cạch cạch lên kính.

Lúc này tốc độ xe đã đạt đến 480 km/h…

Trải qua mấy phút ngắn ngủi, trong lòng bóng lông nhỏ đã không còn chút gợn sóng, thậm chí khi ngồi lắc lư lúc cao lúc thấp trong xe container, cậu cảm thấy hơi buồn ngủ.

Nếu tốc độ tăng thêm gấp đôi hẳn là sẽ gặp phải rào cản âm thanh*? Bóng lông nhỏ giơ móng vuốt chuẩn bị bịt lỗ tai, phòng ngừa mình bị tiếng nổ cực lớn có thể đến chỉ sau mấy phút nữa.

*Rào cản âm thanh/Sound barrier: Là sự gia tăng lớn của lực cản khí động học và các tác động không mong muốn khác mà máy bay hoặc vật thể khác phải chịu khi nó tiếp cận tốc độ âm thanh.

Cũng may, cuối cùng kim chỉ tốc độ cũng ổn định ở mức 500 km/h. Chỉ nhanh hơn xe thể thao nhanh nhất thế giới một chút xíu.

Với tốc độ này, chỉ ba tiếng nữa là có thể đến Bắc thị. Bóng lông nhỏ mắt lờ mờ muốn ngủ. Ngay lúc cậu hà hơi chuẩn bị đánh một giấc, đoạn đường cao tốc phía trước cách bọn họ mấy ngàn mét đột nhiên bẻ cong một góc sáu mươi độ sang phải giống như mãng xà di chuyển, chuyển hướng sang một khu chung cư ở ngoại ô phía bên phải.

Bóng lông nhỏ: “Chút chít!!!!!”

Diêm Vương lập tức sợ tới tỉnh người, vừa mở mắt nhìn thấy con đường phía trước lại càng mật liệt hồn bay: “Mụ nội nó Ngũ Phương Quỷ Đế, đám rùa đen rụt cổ chúng mày!!!!”

Trong lúc hoảng loạn, móng vuốt của bóng lông nhỏ đạp Hắc Vô Thường bịch bịch chừng mấy lần mới tránh thoát khỏi khuỷu tay của hắn, định nhảy xuống dưới đạp thắng xe.

Con đường trước mắt đã vượt quá kỹ thuật lái xe của tài xế mới Hắc Vô Thường. Hắn chậc một tiến rồi dứt khoát buông tay lái. Trước trận bão đạp móng thịt béo ị của bóng lông nhỏ, Hắc Vô Thường mở một cái nắp nhựa trên vòng số đo tốc độ, ấn xuống cái nút màu đỏ bên trong.

Trong phút chốc, chiếc xe container oai phong lẫm liệt lập tức trở nên cũ nát, sơn đỏ tróc từng mảnh để lộ ra màu nâu rỉ sét loang lổ, vết nứt phủ đầy trên cửa kính giống như mạng nhện, cuối cùng vỡ vụn nát bấy…

Cả chiếc xe container trở nên quỷ khí âm trầm, giống như bị bỏ hoang trong bệnh viện tâm thần mấy chục năm, ngay cả thùng xe bằng sắt cũng từ từ bạc màu, tựa như giấy trắng được phủ một lớp màu vẽ.

Đường cao tốc quẹo cua như cầu trượt nước đã đến điểm cuối, một tòa cao ốc hơn hai mươi tầng phóng đại vô hạn trong tiếng thét chói tai của Diêm Vương và bóng lông nhỏ, sau đó biến thành vô số mặt cắt dọc tòa nhà lướt qua trước mắt, phút chốc bị bỏ lại sau xe.

Xe container vèo một cái xuyên qua tòa cao ốc mấy chục tầng, lái về phía thành phố nơi xa.

Vừa rồi bóng lông nhỏ chui cả nửa người vào áo sơ mi của Hắc Vô Thường, bây giờ mới cẩn thận len lén nhìn ra ngoài, yếu ớt kêu: “Chút chít…”

Hắc Vô Thường bất đắc dĩ cài nút áo sơ mi bị bóng lông nhỏ đạp bung, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cục banh lông mập mạp. Hắn nâng cậu bằng hai tay đến trước cái nút màu đỏ, bên trên có mấy chữ nhỏ sáng lên:

Xe tang kiểu mẫu I.

Hơn ba tiếng sau, xe container thuận lợi đến trước cổng Ban điều tra đặc biệt Bắc thị.

Lính bảo vệ gác cửa vừa mới được điều tới cách đây mấy tuần, vô cùng căng thẳng cầm bảng ghi danh trong tay: “Người trên xe là ai?”

Bóng lông nhỏ được xem như là nhân viên chính thức duy nhất, móng vuốt lông cầm thẻ nhân viên của mình đưa tới. Lính mới gác cửa đối chiếu kiểm tra xong vẫn còn cảnh giác nhìn buồng lái: “Còn hai người kia?”

Hắc Vô Thường khoác một tay lên cửa sổ, lạnh nhạt nói: “Một thẻ một xe, quy định thay đổi rồi à?”

Lính mới gác cửa cực kỳ nghiêm túc: “Bây giờ đang trong thời kỳ đặc biệt, âm quỷ xâm lấn thủy cung Bắc thị ở phía tây trụ sở lớn Ban điều tra đặc biệt. Hai tiếng trước, một con chim cánh cụt ở khu địa cực* bị lệ quỷ nhập vào, nó xông vào Ban điều tra đặc biệt cắn nát đầu gối của vài chấp hành viên và nhân viên hậu cần.”

*Khu băng tuyết để nuôi nhốt mấy con thú ở Bắc cực với Nam cực trong sở thú.

Cả đời này Diêm Vương chưa từng tận mắt thấy chim cánh cụt, nhưng bởi vì lo lắng mình mới vào làm ở Ban điều tra đặc biệt nên cũng gật đầu cười ha hả theo: “Một con chim cánh cụt à, cũng không có gì ghê gớm. Thế kết cục của con chim cánh cụt kia như thế nào?”

Lính mới gác cửa: “Thì thành xác chết chứ sao, bỏ vào thùng rác.”

Diêm Vương cứng đờ, lính mới gác cửa cất cao giọng: “Cho nên, bây giờ không có nhân viên chứng nhận, phải ghi danh xác minh! Khách đến thăm, tên họ, chức vị?”

Hắc Vô Thường suy nghĩ vài giây, cuối cùng giới thiệu đúng sự thật: “Diêm Vương điện thứ nhất, Hắc Vô Thường, chức vụ có thể xem là… Người làm việc ở Địa Phủ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play