Cho dù chạy thẳng về phía trước bao xa, dự tính thời gian đến nơi vẫn là 9999+ phút vĩnh viễn không thay đổi, bên phải tuyến đường trên màn hình điện thoại di động vẫn có vô số hình vẽ khu phục vụ khoảng cách bằng nhau.

Mà lúc này, mây đen trên bầu trời cũng tối dần, như thể có vô số tầng mây vừa dày vừa nặng không ngừng xếp chồng lên, che chắn hoàn toàn sắc trời mờ tối phía trước đường cao tốc, giống như đêm tối không trăng không sao.

Trúc Ninh không tiếp tục kéo giãn phần mềm chỉ đường, cậu nhoài người bên cửa sổ xe ngẩng lên nhìn bầu trời đen ngòm: “Hình dạng của mấy đám mây đen này sao kỳ lạ thế? Nhìn giống như là…”

Một ý nghĩ kinh hoàng xuất hiện trong đầu Trúc Ninh, rất có thể những thứ ùn ùn kéo đến che chắn ánh mặt trời vốn không phải mây đen.

Hắc Vô Thường đoán được ý nghĩ của Trúc Ninh, gật đầu nói: “Không sai, những thứ kia đều là quỷ, chúng vẫn luôn lởn vởn ở đây chừng hai mươi phút rồi. Có lẽ không đến mấy phút nữa, hơn mười ngàn quỷ hồn sẽ nhào xuống cùng một lúc, e rằng sẽ thành cục diện bánh bao ăn thịt chó.”

Mà xung quanh đường cao tốc tuần hoàn vô hạn chỉ có cửa ra duy nhất là khu phục vụ Tiểu Hà. Trúc Ninh nhìn phía trước lại xuất hiện bảng hiệu đèn huỳnh quang “Khu phục vụ Tiểu Hà” màu xanh nhạt, cứ cảm thấy kẻ đứng sau đã bưng trái táo độc cực kỳ nổi bật đến tận miệng.

Trúc Ninh: “Rốt cuộc bên trong khu phục vụ Tiểu Hà có cái gì, tại sao đám Quỷ Đế làm mọi cách để kéo tôi vào đó?”

Lúc này, mây đen nghìn nghịt trên bầu trời đã âm u đến mức như thể sắp chạm vào mặt. Hắc Vô Thường nghe lời đánh tay lái sang bên phải, di chuyển xe tải rời khỏi đường cao tốc: “Đã như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh.”

Ra khỏi đường cao tốc là bãi đậu xe phía trước khu phục vụ. Nơi này có rất nhiều xe đỗ lại, xe hàng, xe buýt, xe riêng… Đều là xe cộ đi đường ban đêm trên đoạn đường này, vì bất ngờ nghe tiếng báo động nên mới cấp tốc đến đây tị nạn.

Mây đen trên trời vừa dày vừa nặng tiếp tục ép xuống, lúc này dừng lại ở bãi đậu xe rộng lớn sẽ không an toàn, có thể bị hàng trăm hàng nghìn lệ quỷ đè ở dưới, trở thành một mâm thức ăn bị mổ xẻ bất cứ lúc nào.

Trong bầu không khí căng thẳng, thiếu niên theo bản năng biến trở về bóng lông nhỏ, móng vuốt nắm chặt giữ sức chờ đợi. Hắc Vô Thường ôm lấy bóng lông nhỏ đi xuống xe chở hàng, bước nhanh về phía khu ăn uống ngay phía trước bãi đỗ xe.

Đây là khu nhà lớn nhất trong khu phục vụ Tiểu Hà, cũng là nơi duy nhất có đèn sáng. Nhưng không được hoàn mỹ là, phía trước phòng ăn toàn là kính trong suốt từ trần đến sàn. Bình thường sáng sủa dễ nhìn nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này lại có cảm giác cực kỳ… không an toàn.

Người trong phòng ăn cũng nhận ra điều đó, bọn họ di chuyển những túi mì và gạo vào bên trong, cố gắng gia cố tấm kính mỏng manh. Lúc này một cặp nam nữ trẻ tuổi đang nửa quỳ ở bên kia mặt kính, dùng băng keo trong suốt dán từng khe hở trên cửa kính, định lấp tất cả lỗ hổng.

Có lẽ vì sợ nên đèn đuốc trong phòng ăn mở sáng choang. Xuyên thấu qua lớp kính, Trúc Ninh có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong. Trừ hai thiếu niên đang dùng băng keo còn có mấy chục người đang núp tận cùng bên trong phòng ăn, có người ngồi có người đứng, thậm chí có người ngồi tít trong góc dỗ con ngủ.

Từ lúc tiếng báo động trên trời vang lên đến giờ đã qua bốn, năm tiếng. Hoàn cảnh chật chội, thần kinh căng thẳng chờ đợi thời gian dài khiến cho phòng ăn của khu phục vụ Tiểu Hà giống như đại sảnh trạm xe lửa.

Tất cả đều vô cùng bình thường, tràn đầy mùi thức ăn, không nhìn ra dấu vết có quỷ quái làm loạn.

Nhưng vấn đề là…

Trúc Ninh: “Xung quanh đường cao tốc đã bị cúp điện từ lâu, tại sao nơi này lại bật được đèn?”

Hắc Vô Thường: “Vội vàng sắp xếp, chúng ta không thể yêu cầu quá nhiều.”

Trúc Ninh suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng. Nếu như cả khu phục vụ đen thui, cảnh tượng bên kia cửa kính tối hù mờ mờ ảo ảo, e rằng mấy người chạy trốn không ai muốn vào.

Bởi vì bên trong sáng còn bên ngoài tối, nên cho đến khi hai người Trúc Ninh và Hắc Vô Thường đến gần giơ tay gõ cửa kính, cậu thanh niên và cô gái trẻ nằm trên đất dán keo mới bị dọa cho giật bắn nhảy cỡn lên.

“A!!! ”

“Ngoài cửa có…”

Hai cô cậu thiếu niên giật mình nhảy xa tám trượng. Trúc Ninh chỉ đành mở đèn pin điện thoại di động, chiếu sáng mình và Hắc Vô Thường, kiên nhẫn giải thích: “Chúng tôi không phải quỷ, vô tình gặp phải quỷ đả tường trên đường cao tốc, mà chỉ có nơi này có đèn sáng.”

Trúc Ninh cho là mình đã nói rất rõ ràng, nhưng hai cô cậu thiếu niên bên trong lại cảm thấy không có gì bất ổn khi chỉ có nơi bọn họ trốn là đèn sáng. Trong mắt cô gái đầy kinh hoàng và không tin tưởng, liên tục lùi về sau. Còn cậu nhóc đứng cách hai thước lấy hết can đảm quan sát hai người Trúc Ninh, sau khi nhận ra hai người bên ngoài thật sự không phải quỷ thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó vẻ mặt lại trở nên khó xử: “Chuyện là, tôi và Lily vất vả lắm mới dáng được cửa. Nếu để mọi người vào thì sẽ uổng phí đống keo dán này mất.”

“A Cường, đừng mở cửa!” Cô gái trẻ tuổi tên là Lily gào lên, “Anh không biết bọn họ có phải do quỷ biến thành hay không, cho… cho dù bọn họ là người… Bên ngoài cũng toàn là quỷ, mở cửa quá nguy hiểm!”

Những người khác trong phòng ăn cũng lần lượt phát hiện động tĩnh bên này, có ít nhất bốn năm người đứng lên phản đối mở cửa.

“Cậu không thể phán đoán bọn họ là người hay quỷ!”

“Hai người bên ngoài, nếu các người thật sự là người, vậy đừng khiến mấy chục người bất chấp nguy hiểm đến tính mạng chỉ vì hai người.”

“Đúng vậy, nếu mở cửa vào lúc này chẳng phải đẩy tất cả mọi người vào trong hố lửa sao? Sao hai người ích kỷ thế?”

Cũng có số ít người cho rằng nên mở cửa nhưng giọng nói của bọn họ hoàn toàn bị chìm ngập trong phe phản đối chiếm đa số.

Trúc Ninh: “???” Không phải mấy người bố trí cạm bẫy sẵn rồi sao, rốt cuộc có cho vào hay không?

Hắc Vô Thường thờ ơ nói: “Thế sao, vậy thì thôi.”

Vừa nói xong, hắn ôm vai của Trúc Ninh xoay người vòng trở về.

Cô gái trẻ tuổi kéo bạn trai muốn tới ngăn cửa chợt ngu người. Ban đầu hai người cho là người bên ngoài sẽ liều mạng cầu xin vào trong, không ngờ thật sự có người không sợ chết?

Bước ra sân cỏ chừng vài mét, Trúc Ninh đứng bên cạnh Hắc Vô Thường, cậu có chút buồn bực ngán ngẩm ngẩng đầu nhìn mây đen âm trầm, dường như đang xem xét bao giờ thì đám mây đen to lớn này rớt xuống.

Trong phòng ăn, mấy người liên tục hô hào chạy tới ngăn cản thiếu niên mở cửa lập tức im bặt như bị chặn họng. Qua một lúc lâu mới có người hừ một tiếng, nói:

“Đừng tưởng tỏ ra cao thượng là có thể chèn ép mọi người. Bây giờ còn đứng ở bên ngoài chẳng phải đang tự mình tìm cái chết sao?”

“Mấy người có chết cũng không liên quan tới chúng tôi, ai bảo mấy người đứng giữa bãi đất trống, đồ bệnh!”

“Đúng vậy! Bên cạnh cũng có nhà mà mấy người không vào đó trốn, đứng ở đó là muốn lấy mạng ép chúng tôi mở cửa đúng không?”



Ngay lúc đám đông mắng chửi tới khoái trá, cánh cửa kính khóa chặt trước mắt bọn họ không có một bóng người bắt đầu bất ngờ xê dịch từ từ. Băng dán che khe cửa tự động quấn thành cuộn giống như bị một bàn tay vô hình xé xuống.

Trước ánh mắt kinh hoàng của mấy người bên trong, hai tấm cửa kính từ từ mở rộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play