Lúc Trúc Ninh nói ra câu này, bảo vệ đứng sau hàng hiên dưới bóng cây Liễu như cảm nhận được, gã ngẩng đầu lên.
Xuyên qua cửa kính xe, Trúc Ninh nhìn thấy mờ mờ bên dưới cái nón bảo vệ là một gương mặt cực kỳ phì nộn, kẻ hở dưới cái cổ béo toàn là da chồng da, hơn nữa màu da không phải màu của người sống, mà là màu xanh đen khiến người ta kinh tởm.
Dạ dày của Trúc Ninh sôi trào một trận, nhưng khi cậu quay cửa xe xuống thì dưới hàng hiên đã trống không. Không có bất cứ thứ gì trong phạm vi hai mét trước cửa nhà nơi tầm mắt có thể nhìn thấy.
“Bảo vệ gì, ở đâu?” Bác Hà híp mắt cố gắng nhìn ngoài cửa xe, rồi lại tìm kính lão trong túi vải.
Lãnh Dật đang lái xe nên chỉ nghiêng đầu nhìn: “Bây giờ dưới hàng hiên không có thứ gì cả.”
Mạc Tư Tĩnh ngồi ở hàng sau, cô ta hạ kính cửa xe nhìn một vòng, chần chờ mở miệng: “Có phải cậu nhìn lầm không?”
Trúc Ninh nhìn chằm chằm âm vụ tràn ngập trong tiểu khu, cuối cùng chỉ đành nói: “Có lẽ vậy.”
Đây chính là điểm xấu của bách quỷ dạ hành, âm khí quanh quẩn không đi tràn ngập khắp mỗi một xó xỉnh trên thế giới, ngay cả ban ngày cũng có sương đen mờ ảo, rất khó phán đoán quỷ hồn có tồn tại hay không chỉ từ âm khí.
Rất khó mở cửa xe trong tiểu khu cũ kỹ, vì thế Maybach chật vật vòng qua nhà xe giữa hai căn nhà, sau đó chỉ có thể dừng xe. Bốn người xuống xe đi vòng qua một chiếc xe đi bộ cho người già* từ Đông sang Tây, sau đó đi tới trước tòa nhà xây bằng gạch đỏ.
*Xe đi bộ
Cả tòa nhà gạch đỏ không có một nhà sáng đèn, chỉ độc một màu tăm tối, thậm chí có âm khí dày đặc chậm rãi xông ra từ cửa sổ đen ngòm.
Trúc Ninh chần chờ lần nữa nói: “Nơi này… Không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Còn bác Hà đã quá quen với tiểu khu tối đen, ông ta cười ha hả vỗ vai Trúc Ninh: “Giờ trời cũng vừa rạng sáng, người lớn tuổi ngủ sớm rất bình thường. Cậu nhóc đừng sợ, đã có ba người đội tuần tra chúng tôi ở đây.”
Mạc Tư Tĩnh rút kiếm gỗ đào, bước nhanh tới bên cạnh Trúc Ninh, “Nếu cậu sợ thì chờ trong xe, đợi chúng tôi làm việc xong sẽ để sếp Lãnh đưa cậu về.”
Cách Mạc Tư Tĩnh nói đã rất khách sáo. Ban đầu là Trúc Ninh muốn đi theo xem thí nghiệm, lúc đến tiểu khu lại không dám lên lầu.
Cuối cùng Trúc Ninh vẫn đuổi theo bước chân bác Hà: “Đi thôi.”
Phần lớn đèn trong hành lang vẫn sáng được, nhưng yêu cầu khống chế âm thanh ở mức cực lớn. Có vẻ như vì để tiết kiệm điện cho tòa nhà nên mỗi lần chỉ sáng 5 giây, nếu muốn đèn hành lang vẫn chiếu sáng thì phải giậm chân rầm rầm đi lên lầu.
Hội người già của bác Hà vốn không được hàng xóm thông cảm, ông ta không muốn nửa đêm quấy rầy mọi người nên đã quen cửa quen nẻo đi trong bóng tối.
Bây giờ Bác Hà đang rất vui: “Bà chị già tên là Lý Ngọc Lan, là một người tốt. Bà ấy bị bệnh viêm thấp khớp mấy chục năm, thế nhưng ngày nào bà ấy cũng leo lên lầu bốn mà không một câu than thở.”
Sau đó bác Hà như nhớ ra cái gì đó, ông ta thở dài thườn thượt: “Hầy, cháu gái ở phòng 407 đúng là đáng thương, cô bé vừa qua đời hai tuần trước, có lẽ vì không chịu đươc trời nóng nên tắm trong bồn tắm. Đến khi nước chảy ra ngoài hành lang mới bị hàng xóm kế bên phát hiện.”
Hóa ra công xưởng nơi bác Hà làm việc là nhà máy chế biến rau cải muối ớt lâu năm của thành phố, hiện tại đã vỡ nợ. Khu nhà này có lẽ được xây vào những năm tám mươi, một hộ chỉ có hơn ba mươi mét vuông, chỉ rộng hơn nhà ngang* một chút.
*Nhà ngang: Khái niệm nhà ở cũ để chỉ một loại hình nhà ở truyền thống được ông cha ta dùng ngày trước.
Một lầu có bảy hộ, mỗi tầng là một hình chữ T phẳng, hai bên hình chữ T là cửa chống trộm của các gia đình, tất cả đều dần dần chìm vào lối đi nhỏ hẹp tối tăm.
Bác Hà: “Tòa nhà cũ này khá bức bối, ngay cả một cái tủ lạnh hơi lớn một chút cũng không qua lọt. Tôi đã chờ hơn chục năm rồi, chờ nó bị phá bỏ rồi dời đến khu ngoại ô, sau đó nhận một số tiền bồi thường là có thể hưởng phúc.”
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã leo đến lầu bốn, Trúc Ninh nhìn dãy hành lang đen thui hẹp dài trước mặt, cậu phát hiện có một cánh cửa chống trộm tận cùng bên trong đang mở một nửa.
Trúc Ninh bất ngờ kéo bác Hà chuẩn bị đi vào: “Đừng vào đó!”
Bác Hà bị Trúc Ninh làm sợ hết hồn, Lãnh Dật và Mạc Tư Tĩnh cũng dừng bước. Theo tầm mắt của Trúc Ninh, mọi người cùng nhìn con đường hẹp dài tối hù nhưng vẫn không biết chuyện gì xảy ra.
Mạc Tư Tĩnh âm thầm lôi kéo tay áo của Trúc Ninh, hạ thấp giọng giải thích: “Hội người già khó khăn lắm mới kiếm được nơi đồng ý cho bọn họ tụ họp, đi vào làm thí nghiệm. Phòng này là của chúng ta, vật thí nghiệp không thể nào có chìa khóa, cho nên cửa chống trộm vẫn luôn mở.”
Trúc Ninh căng thẳng đến mức giọng nói hơi run run: “Không phải cửa chống trộm, mọi người nhìn kỹ phía sau cửa chống trộm đi…”
Cách thiết kế cửa chống trộm của hộ 407 không được thông minh cho lắm, sau khi mở ra thì chặn cả cầu thang chính gần đó và hành lang hẹp dài, gần như không thấy được cửa và cảnh tượng phía sau hành lang.
Nếu như muốn vào cửa phải đi tới gần đóng cửa chống trộm sau đó đi vòng vào bên trong hành lang rồi mở cửa lần nữa mới đi vào được.
*Cách thiết kế của cái cửa chống trộm nó như này nè (chèn hình), tui vẽ hơi xấu, mọi người thông cảm =))))
Mọi người điều động thiên nhãn theo bản năng, xuyên qua ô lưới cửa sổ trên cửa chống trộm có thể nhìn thấy một bà cụ thấp bé chống quải trượng đứng trong bóng tối, bà ta kéo lê từng bước đi ra ngoài.
Thiên nhãn của ba người và của Trúc Ninh chênh lệch quá xa, khi nhìn xuyên qua cửa chống trộm bằng sắt chỉ có thể nhìn được hình dáng mơ hồ. Nhưng sau khi bác Hà nhìn thấy thân hình và tư thế đi liền cười thở phào nhẹ nhõm: “Chà, đó chính là bà Lý Ngọc Lan mà tôi mới vừa nói, bà ấy bị thấp khớp nặng… Bà chị già, bà đừng ra ngoài lúc nửa đêm coi chừng bị liên lụy, cũng đừng ra ngoài đón chúng tôi!”
“Là ông Hà sao?” Bà cụ nói rất nhỏ như bị hụt hơi, thế nên bà ta cố gắng nhấn giọng, “Thử nghiệm hôm nay xảy ra vấn đề, tôi… Tôi…”
Bà cụ run rẩy đưa tay đóng cửa chống trộm, chống gậy từ từ đi tới gần mọi người từ khe hở giữa cửa sắt và bức tường, “Tôi thấy thứ nước kia có vấn đề, vốn định gọi điện thoại…”
Lúc này, không đợi Trúc Ninh mở miệng. Lãnh Dật có thiên nhãn tương đối mạnh nhất trong đám người kéo cánh tay của bác Hà lui về sau, sắc mặt biến đổi: “Dì Lý đã chết, chú ý sau lưng bà ấy!”
Sắc mặt bà Lý xám xanh hầu như không còn sinh khí, từ đầu gối trở xuống hư vô trong suốt. Sau lưng oan hồn gầy đét còng lưng đó là một lớp nước trong suốt dính chặt, đường nét của thứ nước này gần như trùng khít với bà Lý, giống như một người nước.
Nhưng ngay sau khi Lãnh Dật la to chừng vài giây, lớp nước kia lặng lẽ rơi xuống đất hóa thành một bãi nước đọng ngấm vào mặt đất, biến mất.
Bà cụ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, bà ta không nhận ra mình đã chết nên vẫn còn run rẩy chống quải trượng đi đến bên này. Bà ta nhận ra Lãnh Dật và Mạc Tư Tĩnh, trên gương mặt nhợt nhạt có ý cười: “Hai cô cậu cũng đến à, người trẻ tuổi nên nhận ca ban ngày, trách cực khổ! Hình như tôi chưa thấy cậu nhóc này bao giờ, cậu cũng bị ông Hà kéo tới đây sao?”
Bác Hà đứng chết trân tại chỗ như sét đánh, mặc cho Lãnh Dật lôi kéo thế nào cũng không nỡ lòng lui về sau.
Hốc mắt của Mạc Tư Tĩnh đã đỏ ửng, nhưng chung quy lý trí vẫn chiếm thượng phong. Cô ta bắt đầu cùng Lãnh Dật đỡ bác Hà lui ra sau chạy trốn. Bác Hà hai mắt rưng rưng vô thức định hất tay của hai người.
Trúc Ninh thấy thứ nước đáng sợ kia biến mất, chỉ còn lại quỷ hồn bà già. Bỗng nhiên Trúc Ninh cảm thấy thân thương, thế là cậu đi vòng qua ba người vật lộn giãy giụa, bước nhanh lên phía trước nghênh đón bà cụ, thân mật cầm hai cái tay quỷ tái nhợt đầy nếp nhăn:
“Bà cụ đây, là bà Lý Ngọc Lan đúng không, có phải bà mới vừa trượt té trong phòng không? Chuyện là vầy, bà bây giờ đã thành quỷ rồi. Nhưng mà chuyện này không ảnh hưởng gì, bây giờ chúng ta vào nhà tìm thi thể của bà, nhìn xem có còn cứu được hay không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT