Không phải Tiểu Lệ đã bị gãy cột sống hơ khô thẻ tre* rồi sao, sao bây giờ lại chui ra từ trong bộ phim. Có còn là vương pháp hay không?
*Hơ khô thẻ tre: chỉ việc hoàn thành một tác phẩm (hồi xưa chưa có giấy người ta phải viết lên thẻ tre, viết xong phải hơ cho khô mực)
Có điều, hình như cách thức xác nữ hơ khô thẻ tre xuất hiện không giống xác nữ mặt to thì phải? Cô ta không vươn ra từ màn chiếu mà là vén màn vải lên, chui ra ngoài từ phía sau màn chiếu treo tường.
Giờ phút này, bóng lông nhỏ cực kỳ chột dạ vì cơ thể quá nặng nên mới đè chết cô ta. Cậu sợ hãi rụt người về sau, muốn làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Lúc trước, khi bóng lông nhỏ ở trong phòng học giải phẫu, cậu cảm nhận được một sự sợ hãi cực độ, thậm chí ký ức ấy vẫn còn rất mới mẻ cho đến tận giờ phút này. Nếu không nhờ lúc đó cậu trùng hợp đập lên tấm kim loại đậy xác của Tiểu Lệ, cậu vốn không dám đối đầu trực tiếp với thứ trong phim.
Dường như mấy thứ này ngay từ đầu đã không có linh hồn, thậm chí còn kinh khủng hơn gấp trăm lần so với người quỷ thần. Cho dù là quỷ linh tà ác nhất trên đời, trong linh hồn của chúng cũng có một chút nhân tính.
Nhưng cái thứ xuất hiện trong bộ phim này là một thứ vô hồn thuần ác.
Trong phòng chiếu phim, không còn ai quan tâm thứ trong màn ảnh lớn là cái gì. Bởi vì, ngay một khắc khi xác nữ tóc ngắn bò ra từ phía sau màn chiếu treo tường, nhiệt độ trong phòng chiếu phim chợt giảm xuống. Một cảm giác cực kỳ khủng khiếp vồ lấy trái tim của ba người.
Thứ vươn ra từ màn ảnh trước đó ăn nữ sinh kẹp tóc chẳng qua chỉ là một cái đầu xác nữ cách một lớp màn chiếu treo tường. Mà giờ khắc này, một xác nữ nguyên vẹn tránh thoát khỏi sự trói buộc của bộ phim đang đứng trên tấm thảm trải sàn. Quanh người cô ta gần như không có âm khí nhưng lại mang đến cảm giác sợ hãi, lạnh lẽo hơn gấp vạn lần so với bất cứ ác quỷ nào.
Bóng lông nhỏ căng thẳng nắm móng vuốt nhỏ, từ từ hạ thấp xuống, thấp xuống… Cho đến khi hoàn toàn trốn phía sau ghế ngồi hàng trước, cố gắng thoát khỏi tầm nhìn của xác nữ tóc ngắn.
Còn Trúc Vũ Hiên và cậu nam sinh đeo kính ngồi ở hàng trước đã sợ đến mức run rẩy, cả người căng cứng bất động tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn xác nữ càng lúc càng gần. Cho đến khi cô ta dừng lại trước mũi giày của hai người, từ từ ngẩng đầu lên.
Cậu nam sinh đeo kính và Trúc Vũ Hiên không kịp phòng bị, đối diện trực tiếp với gương mặt thối rửa bị ngâm trong dung dịch mấy năm!
Bóng lông nhỏ núp ở phía sau hàng ghế không biết rốt cuộc hai người trước mặt đã nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ gì, nhưng cậu có thể thấy hàng ghế trước run bần bật.
Tiếp đó, Trúc Vũ Hiên đột nhiên nhảy cỡn lên như chạm phải chảo dầu nóng, nhưng lại bị xác nữ ép trở lại chỗ ngồi. Cậu ta rút ra một cây đoản côn hàng ma từ trong bộ đồng phục nhanh như chớp, hô to một tiếng ra oai hiển hách: “Này! Yêu nghiệt to gan, chớ có đến gần bổn tiên!”
Quỷ nữ tóc ngắn lập tức ngây người, sau đó làm như không thấy hai người ngồi hàng trước, cô ta vươn hai tay tái nhợt thối rữa bám lên lưng ghế rồi chống người lên, thăm dò hàng ghế thứ ba.
Đầu tiên xác nữ tóc ngắn leo lên hàng ghế ngồi thứ hai, tiếp đó chen giữa Trúc Vũ Hiên và cậu nam sinh đeo kính tiếp tục bò ra sau. Hai người hàng trước ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhất là xác nữ cực kỳ đáng sợ kia gần như là đạp lên bụng hai người để bay qua đầu vai, hướng về phía Trúc Ninh ngồi phía sau.
Nhưng mà, ngay một khắc khi gương mặt đầy máu của xác nữ tóc ngắn vượt qua đệm tựa lưng của hàng ghế thứ hai, tiếp cận hàng ghế phía sau, chạm mặt với bóng lông nhỏ sợ đến mức xù lông thành kẹo bông gòn…
“A a a a a —— ——”
Xác nữ tóc ngắn đột nhiên ré lên một tiếng cực kỳ bi thảm giống như con cừu nhìn thấy sói đói, ả vô cùng hoảng sợ nhìn chòng chọc bóng lông nhỏ nửa giây, sau đó liền quay đầu chạy.
Nhưng bởi vì tư thế mới vừa rồi của xác nữ tóc ngắn cực kỳ bất tiện. Ả vừa xoay người chạy trốn lập tức biến thành hai người một xác liên tục giãy giụa đạp đạp loạn thành một cục!
Mấy giây sau, xác nữ đạp hai đứa học sinh hàng trước, cào tới mức khiến cả người chúng toàn là máu mới thành công tránh thoát được. Ả vừa đau đớn che hông, vừa dùng cả tay chân bám xuống đất bò xoạt xoạt, leo lên một góc xó xỉnh nào đó trong phòng chiếu phim nhanh như một làn khói, núp vào.
Hai người hàng trước: “…”
Bóng lông nhỏ: “…”
Xác nữ tóc ngắn bụm cột sống bị đè gãy, len lén nhìn về bên này từ phía sau cái ghế. Khi ả nhìn tới bóng lông nhảy lên đỉnh lưng ghế, thấy cậu có vẻ như béo ị hơn so với trước đó, ả càng hoảng sợ vụt một phát rụt trở về, kéo theo cả cái ghế hàng cuối cùng cũng run rẩy.
Bóng lông nhỏ: “…” Không phải tôi béo lên, mà là xù lông vì sợ!!!
Bóng lông nhỏ không để ý đến xác nữ nữa, cậu im lặng xoay người biến trở về dáng vẻ thiếu niên, nhìn về phía Trúc Vũ Hiên mặc đồng phục cầm hàng ma côn.
Trúc Ninh im lặng một chút, cuối cùng vẫn buột miệng nói: “Em họ, ngài nhận chức ở nơi nào, Thiên Giới hay Địa Phủ?”
Trúc Vũ Hiên và cậu nam sinh đeo kính cứng đờ ngay tức khắc, sắc mặt từ trắng trở nên đỏ, từ đỏ biến thành trắng… Sau khi chần chờ và lúng túng trong chốc lát, vẻ mặt của Trúc Vũ Hiên thẹn quá thành giận vì bị phơi bày: “Hung thú Thao Thiết, ngươi đừng đắc ý. Một khi ngươi đã bước vào rạp chiếu phim này thì đừng hòng sống sót ra khỏi đây!”
Theo tiếng gầm của “Trúc Vũ Hiên”, ngũ quan trên mặt cậu ta xảy ra biến hóa, từ dáng vẻ thiếu niên mười lăm tuổi biến thành già nua trong nháy mắt. Sau khi định hình vài giây thì thành một ông lão nhỏ con lông mày râu tóc bạc trắng, tiên khí quanh quẩn quanh thân nhưng mờ nhạt đến đáng thương.
Trông khá giống lão thổ địa bản thăng cấp, hẳn là một tiểu tiên lớn tuổi ở Thiên Giới.
Còn cậu nam sinh đeo kính cũng huyễn hóa thành một đại hán vạm vỡ mặt đen cao gấp ba lần ngay sau đó, nhưng tiên khí quanh người còn thảm hại hơn, hẳn là thiên tướng của Thiên Đình.
Trúc Ninh thầm mặc niệm trong lòng vì Thiên Giới. Bây giờ chúng sanh dương gian đã không còn tin quỷ thần. Có thể bọn họ sẽ sợ quỷ sau khi xem xong phim kinh dị, nhưng đối với thần tiên trên trời, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc nhớ nổi một người, hoàn toàn bị lãng quên.
Không có hai cái “bọc quần áo” nặng nề là âm quỷ thần linh này, nhân giới sung sướng phồn thịnh, phát triển mạnh mẽ. Khi gặp chuyện không còn cầu thần tế lạy mà là tự thân cố gắng tìm kiếm lối thoát, sau đó vạn vật đổi mới.
Nhưng thần tiên bị “đổi mới” thì không nghĩ như vậy.
“Ngươi một con hung thú nho nhỏ mà muốn đối đầu Thiên Giới, không có cửa.” Tướng mạo của đại hán mặt đen chẳng khác gì Lý Quỳ. Mặc dù tiên lực của gã yếu đến đáng thương, nhưng khi gã nhìn về phía Trúc Ninh, một sự khinh miệt thâm căn cố đế hiện lên trong mắt gã, giọng điệu thì như bố đời thiên hạ, “Bây giờ cổ bàn vô hồn không may xuất hiện. Nếu ngươi hợp tác với ta thì còn có một chút hi vọng sống. Nếu không… Ha!”
Xem ra không phải nhắm vào thân phận Minh Vương ở sâu bên trong, nhưng cổ bàn vô hồn là cái gì? Chẳng lẽ ý chỉ những thứ vô hồn trong phim kinh dị là vật chứa?
Nhưng Trúc Ninh không đặt câu hỏi ngay lúc này mà chớp chớp mắt tỏ vẻ không hiểu lời nói của thiên tướng: “Tôi nhậm chức ở Địa Phủ, chức vụ của tôi là quỷ sai trói quỷ nhiếp hồn, vì sao lại đối nghịch với Thiên Giới?”
Hai gã tiên cười khẩy không nói.
Giằng co vài giây, lão già lùn lông mày trắng mới mở miệng nói: “Thao Thiết, ngươi đừng tưởng rằng mình có cơ hội lợi dụng những thứ rủi ro do cổ bàn vô hồn gây ra. Cổ trong uế vật luôn lấy việc tru diệt hung thú nhà ngươi là việc quan trọng nhất, chỉ khi tìm không thấy ngươi mới… thỉnh thoảng trở nên thất thường.”
Trúc Ninh: “Thật không?”
Trúc Ninh xoay người nhìn về cái góc xó xỉnh ở cuối phòng chiếu phim, chỉ xác nữ tóc ngắn run lẩy bẩy, nói: “Đến đây! Việc quan trọng nhất đang ở đây này, mau tới tru diệt tôi đi chứ.”
Xác nữ tóc ngắn nhớ lại nỗi sợ khi bị quả bóng béo ị đè lên, ả ta giật bắn vội vàng liều mạng chui xuống gầm ghế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT