Trúc Vũ Hiên chưa nói hết nửa câu sau. Trúc Ninh cũng không hỏi kết cục trong phim như thế nào, cậu không cần đoán cũng biết, không phải sẽ luôn là thoát ra ngoài sao?

Nếu như dựa theo cách sắp xếp của cái bẫy này, Trúc Ninh sẽ ngồi ở vị trí gần màn ảnh nhất ở hàng thứ nhất, kế bên là quỷ vương, sau lưng là ba đứa học sinh cấp ba. Kết quả như thế nào quả thật không cần đoán, vì chỉ có kinh hoàng và khiếp sợ.

Nhưng bây giờ, ba đứa học sinh cách màn ảnh gần hơn cậu, cho dù có là Sadako bò ra từ bên trong cũng không với tới Trúc Ninh ngồi hàng thứ ba.

Bây giờ vấn đề duy nhất là, Trúc Ninh không muốn xem phim kinh dị.

Sau khi đoạn tiêu đề phim kinh dị chạy qua, bầu không khí trong màn ảnh hòa hoãn lại. Vai chính kéo rương hành lý bước vào sân trường đại học y khoa dưới bóng cây thấp thoáng mùa hè, khúc dương cầm nhẹ nhàng đằm thắm, đúng chuẩn màn mở đầu của bao phim kinh dị.

Cảm giác sóng lặng trước cơn bão khiến Trúc Ninh khó chịu, cậu vươn tay vỗ một cái lên vai của Trúc Vũ Hiên ngồi phía trước: “Làm sao để ra khỏi nơi này?”

Từ sau khi Trúc Ninh ngồi ở hàng thứ ba, ba đứa học sinh ngồi trước mặt cậu hình như căng thẳng hơn hẳn, không rãnh quay đầu tiếp chuyện với Trúc Ninh. Bọn họ ngồi hàng ghế phía trước cực kỳ tập trung, nhìn chằm chằm hình ảnh trong màn ảnh lớn.

Trúc Ninh lại vỗ thêm một cái, Trúc Vũ Hiên sợ hết hồn giật bắn người, sau đó mới gượng gạo nói: “Anh… anh không nhìn thấy sao? Phòng chiếu phim số 3 không có cửa ra cũng không có cửa sổ, đi vào sẽ không ra được. Cửa ra duy nhất bị giấu ở, ở… bên trong bộ phim trên màn ảnh.”

Trúc Ninh nghe vậy, sự chú ý lập tức bị hình ảnh trong màn ảnh lớn thu hút. Cậu cố gắng quan sát hình ảnh mưa dầm ngày hè bên ngoài cửa sổ phòng học ở trường đại học y khoa, đồng thời nghi ngờ hỏi: “Bị giấu trong màn ảnh?”

Nữ sinh kẹp tóc nơ con bướm bên cạnh Trúc Vũ Hiên run rẩy há miệng nói: “Đúng thật sự là bên trong màn ảnh, đó có thể là cửa sổ, cửa ra vào hoặc một cánh cửa bất kỳ mà chúng ta chui vào được trong bộ phim. Đây là lối ra duy nhất có khả năng dẫn chúng ta rời khỏi phòng chiếu phim số 3.”

“Nhưng, nhưng mà…” Nam sinh mặt non choẹt đeo kính sợ sệt nhìn màn ảnh lớn không ngừng thay đổi, “Khi chúng ta chui vào màn ảnh, thứ bên trong cũng có thể đi ra…”

Rất hiển nhiên, màn ảnh lúc này không chui vào được. Nhưng khi có thứ chui ra từ màn ảnh, đó chắc chắn không phải hạt mưa rơi lác đác tí tách tí tách trong sân trường đại học y khoa.

Bộ phim kinh dị kinh phí thấp này tên là —— —— Phòng học giải phẫu. Trúc Ninh không kiềm được tưởng tượng ra vô số hình ảnh đáng sợ hỗn loạn lẫn lộn. Ví dụ như ban đêm trong phòng học giải phẫu không có một bóng người, tấm đậy bệ giải phẫu bị đẩy ra từ từ, để lộ ra một bàn tay màu nâu xám đã bị ngâm Formalin…

Trúc Ninh lắc đầu xua đi hình ảnh đáng sợ. Nếu lối ra duy nhất có thể chạy khỏi đây là bệ giải phẫu trong màn hình tối hù, cậu có nên chui vào hay không?

Trong màn ảnh, nữ chính và đám bạn cùng phòng vừa nói vừa cười bắt đầu kéo nhau đến tòa nhà thực nghiệm học lớp giải phẩu, bây giờ bọn họ đang đi xuống cầu thang.

Trúc Ninh thừa dịp trong phim chưa gõ chuông vào học, cậu vội lặng lấy ra lệnh bài quỷ sai, đọc thầm khẩu lệnh một lần. Phim kinh dị ở Dương gian thật đáng sợ, hay là đến Địa Phủ tránh một lút.

Nhưng mà sau khi đọc xong một lần, lệnh bài quỷ sai khỏe khoắn hăng hái trước kia lại như hết điện, tắt đài im ru không hề phản ứng. Trúc Ninh vẫn ngồi lẻ loi trong phòng chiếu phim mờ tối, phía trước là ba đứa học sinh không biết là người hay quỷ.

Lần này là ai đứng sau màn ra tay mà lại có quyền lực ngăn chặn lệnh bài quỷ sai, chẳng lẽ là… Thiên Giới?

Xong rồi, bây giờ không ra được.

Trúc Ninh hít sâu một hơi, bình phục sau tâm trạng vô cùng hối hận, sau đó dời sự chú ý trở lại màn ảnh lớn. Mặc dù cậu sợ xem phim kinh dị nhưng khi đối diện với thứ có khả năng chui ra khỏi màn ảnh, hành động che mắt bịt tai không để ý là một vấn đề rất nguy hiểm.

Trong màn ảnh lớn, máy quay đang tập trung vào vai chính Chu Tinh Mỹ và ba người bạn cùng phòng, bọn họ đang chơi trò chơi “Có dám hay không”.

Thường trong các phim kinh dị, vẻ đẹp của nữ diễn viên sẽ theo một khuôn mẫu nhất định, vai chính luôn luôn là kiểu người trong sáng ngây thơ ngọt ngào. Bộ phim này cũng không ngoại lệ, ba người bạn cùng phòng của vai chính Chu Tinh Mỹ lần lượt là Y Phỉ tóc quăn dáng người cao gầy, Tiểu Lệ tóc ngắn tính tình kỳ quái, Thi Thi hơi mập thân thiện nhưng có chút tự ti.

Vì để chứng minh mình can đảm, Chu Tinh Mỹ nhận lời lẻn vào phòng học giải phẫu lúc mười hai giờ đêm, sờ một cái vào tóc của thi thể trên bệ giải phẫu.

Trúc Ninh xem đến đây, trong lòng không còn gì để nói. Không hổ là tình tiết đặc sắc của phim kinh dị kinh phí thấp, mười hai giờ đêm lẻn vào phòng học giải phẫu. Dọc theo con đường này, bà bác quản lý ký túc xá, ông cụ giữ cửa tòa nhà thực nghiệm, và mấy cái cửa cấm bị khóa cửa… Đều là hàng trưng bày hả?

Nhưng nói gì thì nói, Trúc Ninh vẫn sợ mấy thứ này. Ống kính của màn ảnh lớn đã cắt cảnh đến đêm khuya, màn ảnh bỗng nhiên tối đi khiến cho cả phòng chiếu phim gần như rơi vào một màu đen kịt. Chỉ có ba cái ót phía trước Trúc Ninh là giúp cậu cảm thấy dễ chịu một chút. Vì nếu có chuyện xảy ra thì ba đứa học sinh đó sẽ lãnh hết đầu tiên.

Nhưng vô luận kẻ đứng sau cái bẫy này là ai, người gây chiến tạo ra kế hoạch tất nhiên có khả năng thành công. Do đó, bất kể thứ bước ra từ trong phim là cái gì, thứ đó chắc chắn có khả năng giết chết Thao Thiết non.

Trong màn ảnh, Chu Tinh Mỹ một thân một mình đi trên hành lang tòa nhà thực nghiệm. Xung quanh một màu đen kịt, còn phòng học cuối cùng chính là phòng học giải phẫu mà buổi sáng cô vừa học.

Chu Tinh Mỹ không ngừng lẩm bẩm tự cổ vũ bản thân, sau đó lấy điện thoại di động trong túi xách, nhấn nút quay phim. Cô run lẩy bẩy giơ trước người, chuẩn bị quay lại cảnh cô ta vào phòng học sờ đầu thi thể như hứa hẹn.

Nhưng ngay lúc tầm mắt của Chu Tinh Mỹ nâng lên khỏi màn hình điện thoại di động, một bóng trắng mơ hồ ở cuối hành lang từ từ bay đến giống như đạp lên ròng rọc. Cho đến khi bóng trắng bay vào phòng học giải phẫu, biến mất không thấy đâu… Dường như bóng trắng kia là một cái áo đầm màu trắng.

Sau đó…

Chu Tinh Mỹ lại cầm điện thoại di động, vừa quay phim vừa há miệng run rẩy đuổi theo. Trúc Ninh bên ngoài màn ảnh sợ đến mức muốn bịt mắt nhưng lại sợ có vật gì đó bò ra ngoài ngay một khắc khi cậu không nhìn thấy.

Ngoài ra còn một điều làm Trúc Ninh vô cùng bất ngờ là, ba đứa trong bộ dạng học sinh ngồi hàng trước cậu dường như cũng rất căng thẳng, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn ảnh lớn, chú ý hướng phát triển của kịch bản.

Trong màn ảnh lớn, vai chính chạy chậm đến bên ngoài phòng học giải phẫu ở cuối hành lang, cô ta đưa tay đẩy cửa nhưng vẫn giữ lại một khe hở, đi vào.

Trúc Ninh sợ đến lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong lòng hô một vạn lần:

“Vai chính, nửa đêm cô đuổi theo người lơ lửng mặc váy trắng làm cái gì?”

“Vào phòng học sao không mở hết đèn lên?”

“Trong cuộc sống thực tế, nửa đêm vào phòng học quay phim mà không bật đèn điện thoại di động thì quay kiểu gì!”

“Công tắc điện ở ngay trên tường kế bên tay cô kìa!”

Sau đó, nữ chính vẫn không bật đèn. Trái tim của Trúc Ninh đập bịch bịch, quyết định nói chuyện phiếm an ủi.

Vì vậy, Trúc Ninh vừa chú ý diễn biến tình tiết trong màn ảnh lớn, vừa hỏi ra một vấn đề khiến cậu băn khoăn thật lâu: “Em họ, mọi người ở đây xem phim một tháng mà còn không nhớ tình tiết bộ phim sao?”

Ba đứa trông như học sinh ngồi trước mặt bị tiếng nói bất ngờ sau lưng hù cho giật bắn, sau đó mới nhận ra là Trúc Ninh đang hỏi.

“Em, tụi em…” Trúc Vũ Hiên bị vấn đề đột ngột xuất hiện làm cho không biết trả lời thế nào, “Thật ra thì…”

Trúc Ninh hiểu ra ngay, quỷ vương không cung cấp quá nhiều thông tin cho ba tên này. Bọn chúng chắc chắn không ở lại đây tận một tháng chỉ để chờ Trúc Ninh ra ngoài, mà cũng là lần đầu tiên bọn chúng xem “bộ phim” này.

Trong màn ảnh lớn, sự sợ hãi ẩn chứa trong con ngươi của Chu Tinh Mỹ, sắc mặt cô ta tái nhợt trong chốc lát thì ống kính đã chuyển sang góc nhìn của cô ta, cho mọi người thấy toàn cảnh phòng học giải phẫu không mở đèn. Thoạt đầu, nhìn chẳng khác gì phòng học bình thường, bệ giải phẫu được sắp xếp chỉnh tề kéo dài đến cuối phòng học đen ngòm.

Những lúc như thế này sẽ có một màn jump-scare kinh điển hoặc cửa đóng sầm lại khiến diễn viên sợ rớt điện thoại. Bởi vì Chu Tinh Mỹ vừa quay phim vừa đi tới gần bệ giải phẫu nên cô ta không có chú ý tới, nhưng Trúc Ninh lại có thể nhìn thấy, phía sau cái bệ giải phẫu cuối phòng học có một cái bóng trắng mơ hồ.

Trong màn ảnh lớn, thứ này chẳng qua chỉ là một cục màu xám trắng mờ nhạt, nếu không nhìn kỹ quả thật rất khó phát hiện. Nữ chính chưa phát giác, vẫn còn giơ điện thoại di động đi về phía trước.

Sau đó, bóng trắng mơ hồ kia cử động, nhìn giống như một người phụ nữ mặc quần áo trắng, lại có chút giống một cái áo đầm màu trắng bồng bềnh. Nó trượt xuống bệ giải phẫu, sử dụng cả tứ chi bò về phía trước. Sau khi bò vào chiếc bệ giải phẫu mà vai chính đang hướng tới thì biến mất.

Chu Tinh Mỹ hít sâu một hơi, điều chỉnh một chút ống kính điện thoại, tay còn lại đẩy bệ giải phẫu ra rồi nhìn vào bên trong. Tiếng nhạc ma quái vang lên, ống kính từ từ di chuyển vào trong…

Trúc Ninh: A a a a a!

Một mái tóc dài màu đen được ngâm trong dung dịch Formalin.

Tiếng nhạc đệm dần dần ngừng lại, cả phòng chiếu phim chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của Chu Tinh Mỹ. Dường như cô ta muốn bỏ cuộc mấy lần nhưng cuối cùng vẫn cầm điện thoại tiếp tục quay phim. Cô ta cúi người xuống nhìn cái xác nằm sấp nổi lơ lửng trong bệ giải phẩu, đưa tay sờ lên sợi tóc màu đen ở phần cao nhất.

Nhưng ngay một khắc khi ngón tay của Chu Tinh Mỹ chạm vào bề mặt dung dịch, một đường nét gương mặt nữ vô cùng quen thuộc hiện ra bên dưới mái tóc màu đen, hai mắt người nọ nhắm chặt, da dẻ tái nhợt… Gương mặt đó chính là bạn cùng phòng của Chu Tinh Mỹ, Y Phỉ.

Chu Tinh Mỹ không nhúc nhích, có vẻ như nỗi sợ to lớn làm cô ta tạm thời mất đi năng lực hành động, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc dần dần di động hướng mặt lên mặt nước.

Lúc này Trúc Ninh đã giơ tay bịt mắt, chỉ dám nhìn màn ảnh lớn thông qua khe hở ngón tay.

Một giây kế tiếp, xác nữ trong dung dịch Formalin từ từ mở mắt, cặp mắt chỉ có tròng trắng mắt không có con ngươi.

Qua vài giây ống kính giật giật và vai chính thét chói tai, Chu Tinh Mỹ lùi ra khỏi phòng học, cô ta khủng hoảng lẩm bẩm: “Y Phỉ… Y Phỉ…”

Lúc này, rốt cuộc Chu Tinh Mỹ cũng làm thỏa mãn tâm nguyện của Trúc Ninh – cô ta đưa tay nhấn mở đèn phòng học. Bóng đèn lóe lên mấy giây, sau đó đèn điện ở góc cuối phòng học bừng sáng.

Trúc Ninh còn chưa kịp thở phào.

Xoẹt xoẹt, đèn điện trong góc xó xỉnh nào đó ở tít phía sau phòng chiếu phim số 3 đột nhiên lóe lên, sau đó cũng sáng.

Ánh sáng ảm đạm lẳng lặng tản ra cảm giác quỷ dị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play