Ở Địa Phủ không đời nào có đường hầm nối thẳng đến Dương Thế, nếu không hàng vạn hàng nghìn quỷ hồn bao vây Quỷ Vực đã sớm chen nhau lên dương thế làm loạn.
Huống hồ nơi này hoàn toàn bất đồng với thế giới thật.
Mặc dù là ban ngày nhưng trên bầu trời không có mặt trời, nhìn hết chỗ này đến chỗ kia chỉ có một mảnh mù mịt, không phân rõ phương hướng. Sương mù xám xịt trên bầu trời khiến người ta ngột ngạt, hô hấp khó khăn.
Cố gắng nhìn về phía bệnh viện thành phố Cừ Nam, bốn phía xám xịt giống như mức độ ô nhiễm bụi pm 2.5* của thành phố vượt ngưỡng 500, ngay cả những tòa nhà cũng không thấy được. Cứ như thể bệnh viện là tòa kiến trúc duy nhất trong khu vực quái dị này.
*Bụi hay hợp chất có trong bụi được gọi chung là Particulate Matter, ký hiệu pm. Bụi PM 2.5 (bụi có đường kính khí động học 2,5 µm) là một trong những loại bụi gây tác hại rất lớn đến sức khoẻ con người.
Tiểu Hồng là trẻ sơ sinh oán hận trăm đời, nhưng trong một trăm lần luân hồi đó, cô bé chưa bao giờ có một lần ra khỏi vùng núi. Đột nhiên đi tới hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ khiến cô bé vô cùng khó chịu.
Cô bé đột nhiên hất tay Hắc Vô Thường, chạy về phía tòa nhà nhỏ bên cạnh sân bóng rổ rồi đánh nát cửa sổ thủy tinh của phòng ngầm dưới đất chật hẹp, nằm xuống gạt đất đá ra chui vào, biến mất không thấy bóng dáng.
Không có học sinh của mình, Trúc Ninh cũng mất đi động lực chống đỡ làm người. Theo một tiếng phốc rất nhẹ vang lên, Trúc Ninh biến trở về hình dáng bóng lông nhỏ, rơi chít chít xuống nền xi măng.
Hắc Vô Thường vừa mới chuẩn bị cúi đầu ôm lấy bóng lông nhỏ trấn an một phen, chợt nhìn thấy hai cái móng vuốt của nhóc con lông xù đang cố gắng cạy một mảnh vụn trên nền xi măng nứt nẻ, khó khăn lắm mới bẻ được một khối lớn, sau đó cẩn thận nhét vào trong miệng.
Nhưng mà… Cắn không nổi.
Bóng lông nhỏ ngoẹo đầu nghi ngờ nhìn khối xi măng vài giây, cuối cùng bóng lông nhỏ há miệng quyết định nuốt cả khối xi măng.
Hắc Vô Thường nắm vuốt lông nhỏ đang ôm khối xi măng lớn, không biết làm sao nói: “Cách ăn không phải như vậy.”
Bóng lông nhỏ hơi tủi thân ném khối xi măng, ngóc cái đầu nhỏ: “Chút chít chít chít chít?” Không phải trong Mê Vụ, ai ăn được nhiều nhất người đó thắng sao?
Hắc Vô Thường trầm ngâm vài giây: “Có lẽ người bên ngoài Mê Vụ nhìn vào sẽ thấy trăm ngàn tàn hồn cắn xé lẫn nhau. Nhưng đối với nhận thức của những tàn hồn cấp cao bên trong mà nói, chuyện không đơn giản như vậy.”
Bóng lông nhỏ nghe không hiểu, lại thò móng vuốt nhặt lên khối xi măng lớn mới vừa vứt bỏ. Từng chiếc răng nhọn cắn ken két ken két, cắn nửa ngày mới thật sự tin mấy thứ này không ăn được…
Hắc Vô Thường ôm lấy bóng lông nhỏ đi nhanh về phía tòa nhà gần nhất: “Từ thời khắc rơi vào Mê Vụ, chúng ta đã bước vào trận chiến chém giết giữa các tàn hồn. Bại lộ ở sân bóng rổ liếc mắt một cái đã rõ mồn một, tuyệt không phải một lựa chọn tốt.”
Bóng lông nhỏ nghe lời nằm trong ngực Hắc Vô Thường để bị ôm đi về phía trước, cậu hết nhìn đông tới nhìn tây mà mãi vẫn không có thứ gì ăn được.
Nhưng ngay lúc cậu để lộ ra đôi mắt to, nhìn về hướng sân bóng rổ bị bỏ lại phía sau từ đầu vai của Hắc Vô Thường. Bóng lông nhỏ đột nhiên phát hiện, khung bóng rổ kim loại cũ nát vẫn luôn đứng yên trên đỉnh đầu hai người, chẳng biết từ lúc nào đã rũ xuống với một góc độ quái dị.
Giống như một con tôm hùm uốn cong, cả khung kim loại cong hướng về phía trước, để “gương mặt” là bảng bóng rỗ lặng lẽ thăm dò chúi xuống dưới. Còn lưới xích sắt quấn quanh thành mặt rổ đã rũ xuống tới độ cao ngang cổ người bình thường.
Nếu Hắc Vô Thường không ôm bóng lông nhỏ đi tới trước mấy bước, e rằng cái lưới xích sắt kia đã chạm được vào sau cổ của hắn…
Nhưng ngay lúc tầm mắt hoảng sợ của bóng lông nhỏ rơi vào khung bóng rổ cong thành hình chữ C quỷ dị, tất cả đột nhiên khôi phục bình thường.
Tọa lạc ở một bên sân bóng rổ chẳng qua chỉ là một cái khung bóng rổ cũ nát tróc sơn sắp ngã, cứ như thể những gì xảy ra vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nhưng mà, bóng lông nhỏ nào chịu từ bỏ ý đồ.
Khung bóng rổ kia mới vừa dọa cậu, vậy chắc chắn khung bóng rổ có vấn đề!
Móng vuốt của bóng lông nhỏ chỉ hướng khung bóng rổ rách rưới, bắt đầu khí thế hung hăng tố cáo: “Chít chít chít chít —— ——”
Cái khung bóng rổ kia muốn ăn tôi, tôi phải ăn nó!
Thế là, năm phút sau.
Hắc Vô Thường hai tay cung kính giơ một quả bóng lông giống như quả bóng đồ chơi kiểm tra tấm bảng thép, rồi lại chuyển hướng sang khung kim loại phía sau bảng bóng rổ, ken két ken két ken két…
Cứ thể ken két từ trên xuống dưới một lượt.
Rốt cuộc bóng lông nhỏ cũng cắt đứt được một khối thép, hài lòng nuốt vào bụng.
Hắc Vô Thường ôm bóng lông nhỏ đi trở về, nhẹ nhàng hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Bóng lông nhỏ chép chép miệng: “Chút chít…” Hình như không ăn được thật…
Hắc Vô Thường không biết làm sao thở dài: “Vẫn nên cẩn thận một chút, mấy thứ ở nơi này cũng muốn ăn cậu.”
Dưới bầu trời mờ mờ, cứ như thể cả thời gian cũng dừng lại.
Dù sao hành động mới vừa rồi cũng đã đủ gây chú ý. Hắc Vô Thường ôm bóng lông nhỏ dứt khoát đi đến tòa nhà nhỏ bên cạnh sân bóng rổ, liếc nhìn cửa sổ phòng ngầm dưới đất nơi Tiểu Hồng mới vừa chui vào.
Cửa sổ thủy tinh rất hẹp, chỉ cao chừng ba mươi centimet, bên trong đen thui một mảnh, mùi mốc và không khí ẩm ướt lạnh lẽo tích tụ nhiều năm xộc lên từ đường ống trong phòng ngầm dưới đất khiến bóng lông nhỏ hắt xì một phát, rụt người vao trong ngực Hắc Vô Thường, hiển nhiên cậu cực kỳ không muốn chui vào bằng đường này.
Nhưng mà, cửa sổ nhỏ hẹp chật chội của phòng ngầm dưới đất cũng chỉ đủ để một đứa trẻ không tới mười tuổi có khả năng chui vào. Quỷ Đồng bất tử bất diệt nên không cần hai người bọn họ lo lắng quá mức.
Hắc Vô Thường ôm bóng lông nhỏ chần chờ mấy giây, cuối cùng không đi tìm lối vào căn nhà nhỏ này, mà hắn đi dọc theo vách tường đến thẳng tòa nhà chính có treo mấy chữ bệnh viện thành phố Cừ Nam, sau đó vặn nắm cửa thép đi vào lối đi dành cho nhân viên.
Ánh sáng ban ngày bây giờ tương đương với bầu trời đêm có trăng, không cần đèn điện cũng có thể tạm thời nhìn thấy. Nơi này là khu nội trú cũ kỹ bình thường trong bệnh viện, bên trong lối đi dành nhân viên tràn ngập mùi nước khử trùng pha loãng thoang thoảng kéo dài.
Bóng lông nhỏ hơi sợ, ngoan ngoãn nằm trong ngực Hắc Vô Thường.
Vốn theo tưởng tượng của cậu, tàn hồn của Bạch Vô Thường, thuộc hạ đắc lực ngày xưa của cậu đã vững chân trong Mê Vụ. Cậu chỉ cần tới đây nhai chẹp chẹp vài ngày là có thể vui vẻ tu bổ hồn phách.
Cho dù trong lúc đó có hơi hung hiểm thì cùng lắm chỉ là chen chúc chung một chỗ với đám tàn hồn, cắn tới cắn lui xem ai ăn được nhiều hơn. Trong lòng bóng lông nhỏ chắc cú trăm phầm trăm cho là, trong chuyện ăn uống không ai hơn được cậu, cậu nhất định mình có thể ăn hết sạch sành sanh!
Nhưng mà bây giờ, bóng lông nhỏ len lén nhìn về phía lối đi nhân viên mờ tối, cậu hơi sợ không biết rốt cuộc nơi này là nơi nào?
Sau khi Bạch Vô Thường trọng thương, quanh năm nằm trên giường bệnh. Nếu bệnh viện thành phố Cừ Nam là hình chiếu trong trí nhớ của linh hồn Bạch Vô Thường… Vậy chứng tỏ linh hồn của Bạch Vô Thường đã cực kỳ cường đại, có đúng không?
Cậu rơi vào phạm vi “Bệnh viện” của tàn hồn, tức là rơi vào phạm vi Bạch Vô Thường nắm trong tay. Như vậy khi Hắc Vô Thường và bóng lông nhỏ xuất hiện, cả bệnh viện hẳn phải có chiêng trống vang trời, dây pháo bắn lên, sắp hàng hai bên hoan nghênh nghênh đón chủ thượng và bạn tốt ngày xưa đến chơi mới đúng.
Nhưng bây giờ…
Từ sau khi tiến vào lối đi nhân viên là những căn phòng nhỏ đóng kín, hẳn là mấy người lao công trong bệnh viện phải làm việc rất siêng năng, vì kết cấu của tòa nhà này cực kỳ hỗn loạn. Ngoặt một cái là gặp cửa phòng nhỏ đóng chặt, rẽ một chút là thấy cửa nhà vệ sinh. Sau khi quẹo mấy lần theo lối đi nhân viên chật hẹp, bóng lông nhỏ đã hoàn toàn mất phương hướng… Mỗi một bước không biết đi về đâu, tầm nhìn bị thu hẹp, khiến cậu không hề có một chút cảm giác an toàn.
Hắc Vô Thường cũng cẩn thận không mở bất cứ cánh cửa nào. Mấy phút sau, rốt cuộc hai người cũng rẽ sang một nơi tương đối rộng rãi. Nơi này là điểm chờ thang máy, có ánh đèn nhấp nháy từ cửa thang máy âm tường rất hẹp, có vẻ như nó vẫn còn dùng được.
Bên cạnh cửa thang máy là một hành lang chật hẹp mờ tối khiến bóng lông nhỏ có cảm giác, nếu đi theo hướng đó cậu sẽ giống như một hạt trân châu đang đi dọc theo ống hút càng lúc càng hẹp, cuối cùng bị mắc kẹt ở chính giữa.
Bóng lông nhỏ sợ hãi: “Chút chít…”
Hắc Vô Thường dừng chân, với tính cách của bóng lông nhỏ, hắn không bước vào hành lang mờ tối chật hẹp kia mà là chuyển hướng sang thang máy nhân viên, nhẹ nhàng ấn lên nút ↑ màu đỏ bằng nhựa.
Dừng chừng nửa giây, thang máy nhân viên cũ kỹ mới phát ra một tiếng đinh đông đáp lại.
Sau khi cửa thang máy mở ra, bọn họ không gặp quỷ hồn nhảy xổ ra thấy người là cắn như trong dự đoán.
Đây là một chiếc thang máy nhỏ được lắp gương cả ba mặt, mặc dù làm vậy cũng không làm giảm bớt cảm giác chật hẹp mờ tối. Hắc Vô Thường ôm bóng lông nhỏ bước vào thang máy, xoay người nhấn lên phím nhựa in số 11.
Giống như trải qua thời gian dài chờ đợi, rốt cuộc thang máy nhân viên bắt đầu từ từ đi lên.
Dựa theo hàng phím ấn trong thang máy, tầng 11 là tầng cao nhất của bệnh viện, hoặc là tầng cao nhất mà thang máy có thể đến.
Cách bày bố chật hẹp ngột ngạt ở khu tầng 1 khiến người ta có cảm giác sẽ bị vách tường chèn chết bất cứ lúc nào, hoặc là có thứ gì đó nhảy xổ ra từ khúc quanh, ép đến không còn đường chạy trốn.
Từ lúc bước vào Bệnh viện thành phố Cừ Nam, bóng lông nhỏ luôn có cảm giác vô cùng bất an. Lúc đứng trong sân tập ở bên ngoài tòa nhà giống như đứng giữa bầy sói rình rập xung quanh, chứng sợ không gian trống dâng lên, chỉ khi trốn tránh ở nơi nào đó mới có thể an lòng.
Nhưng mà sau khi trốn vào toà nhà lại bị không gian thu hẹp đè ép đến nghẹt thở.
Bạch Vô Thường thân là trưởng ban Ban điều tra đặc biệt trên danh nghĩa, chắc chắn sẽ được chăm sóc trong phòng bệnh đặc biệt thuộc loại cao cấp nhất của bệnh viện thành phố Cừ Nam. Mà Bạch Vô Thường cũng không phải người có suy nghĩ u ám… Nhưng nơi này, tại sao lại thành ra thế này?
Bóng lông nhỏ suy nghĩ một chút, dần dần cảm thấy có chỗ sai sai.
Sao lâu như vậy rồi mà thang máy vẫn chưa tới?
Hắc Vô Thường đứng hướng mặt bên, bóng lông nhỏ quay đầu nhìn về phía đèn chỉ thị thang máy. Điểm sáng màu đỏ vẫn dừng lại ở tầng một, như thể từ nãy đến giờ chưa từng di chuyển.
Nhưng thang máy lại không ngừng di chuyển lên trên, không hề dừng lại…
Bóng lông nhỏ nghi ngờ dời tầm mắt. Ngay gần trong gang tấc khi liếc nhìn qua dư quang, hình ảnh trong vách gương của thang máy đáng sợ đến mức khiến tim cậu ngừng đập!
Người ôm cậu vốn không phải Hắc Vô Thường…
Mà là một người mắt mũi miệng đều bị kim châm ghim lại chỉ để lộ ra một khe hở, cả khuôn mặt vặn vẹo quái dị giống như món trứng gà kho*.
*Trứng gà kho (Chèn hình): Món này bên Trung người ta luộc trứng rồi khía mấy đường trên quả trứng, sau đó chiên sơ qua rồi mới kho với thịt heo.
“Người” trong gương mặc áo sơ mi quần tây của Hắc Vô Thường, cặp mắt bị kim đâm chỉ còn chừa một kẽ hở chút xíu. Dường như nó phát hiện tầm mắt của bóng lông nhỏ trong gương, rốt cuộc kéo khóe miệng thành một nụ cười vặn vẹo.
Theo khóe miệng nhếch lên của “người” kia, từng cây kim một bị động tới, đôi môi vốn bị vá lại lập tức ngâm đầy máu tươi, từng giọt máu không ngừng tuông ra thuận theo cằm chảy xuống, tạo thành từng lằn máu.
Cả cơ thể tròn trịa của bóng lông nhỏ cứng lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm cái gương, một chút cử động cũng không dám.
Nụ cười của “người” mặc Âu phục giày da trong kính càng lúc càng rộng, mí mắt bị kim châm ghim lại hơi rung động, dường như muốn mở mắt ra…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT