Tôn Đại Quý ở phía sau phòng học nghe quỷ khổng lồ mặt xanh nói thế thì hoàn toàn sụp đổ, gã gào khóc giãy giụa định đứng lên chạy ra ngoài: “Trong thôn có ma quỷ lộng hành… Mau chạy khỏi thôn! Mau chạy khỏi thôn!!!”

Nhưng chân của Tôn Đại Quý vốn đang run, không bò dậy nổi, cơ thể lại bị bà vợ mập kéo một phát. Hai người hết xoay rồi ngã té lộn nhào thành một cục.

Trúc Ninh không để ý đến hai người mà nhìn về phía quỷ khổng lồ mặt xanh: “21 người còn sống đều là trẻ con?”

Quỷ khổng lồ mặt xanh lật Sinh Tử Bộ xoạt xoạt xoạt, sau đó ngẩng đầu kính nể nói: “Đúng thật là thế! Đại nhân, sao ngài biết?”

Tôn Đại Quý nhận ra tình trạng của mình. Chạy ra khỏi khe núi trước mười hai giờ khuya đúng là rất khó, huống hồ trong thôn Tiểu Dương ngay cả một chiếc xe hơi cũng không có. Còn con trai bé bỏng ngày xưa Tôn Tiểu Hổ bây giờ đang ở bên ngoài, gã càng không dám trốn ra ngoài.

Tôn Đại Quý đá văng bà vợ dính nhớp nhúa, chắp tay quỳ lạy với Trúc Ninh: “Thần tiên! Ngài mau cứu chúng tôi với, ngài đừng đứng nhìn mấy thứ quỷ quái kia làm hại người chứ! Thần tiên ngài chỉ cần thi triển pháp thuật, chẳng phải đám tiểu quỷ kia sẽ tan thành mây khói sao…”

Mặc dù Tôn Đại Quý run cầm cập nhưng vẫn gắng sức nặn ra nụ cười nịnh nọt, rất hợp với sắc mặt xám xanh và nước mắt nhầy nhụa, trông cực kỳ chán ghét.

Trúc Ninh cân nhắc vài giây, sau đó nói: “Vị thôn dân này, nếu Sinh Tử Bộ đã ghi như thế thì phải thuận theo tự nhiên, đúng không? Không phải người xưa có câu… Sống chết có số?”

Con dâu nhà họ Tôn không thể tin trợn mắt nhìn Trúc Ninh: “Mày đồ…”

Nhưng nửa câu sau còn chưa mắng ra khỏi mồm đã bị Tôn Đại Quý tát một bạt tai.

Nhìn thấy Tôn Đại Quý tiếp tục dập đầu bịch bịch, Trúc Ninh cũng không thể không để ý, chỉ đành phải an ủi nói: “Nghĩ thoáng một chút thì mọi người sẽ được chết cùng nhau. Đến lúc đó cùng đến Địa Phủ, xét xử rõ ràng tội giết trẻ sơ sinh bốn lần trước mặt Diêm Vương, ngồi trong chảo dầu ở Địa ngục tầm mấy chục năm gì đó. Trăm năm sau mọi người lại trở thành một người khỏe mạnh.”

Trúc Ninh nói không sai. Ở Địa phủ, tội giết trẻ sơ sinh là trọng tội nặng nhất trong các trọng tội mưu sát. Mặc dù Địa Phủ có giảm hình phạt chiếu theo luật Minh Vương, nhưng giết trẻ sơ sinh bốn lần vẫn sẽ chịu hình phạt ít nhất mấy chục năm, thậm chí cả trăm năm ở Địa Ngục.

Hai người nhà họ Tôn tức khắc tay chân run rẩy, sắc mặt xanh lét xám xịt. Tôn Đại Quý “hự” một tiếng ôm ngực ngã xuống đất bất tỉnh, hồn phách mờ mờ bay ra.

Con dâu nhà họ Tôn thét chói tai: “Đại Quý!!!!!”

Trúc Ninh tiến lên một bước xách cổ áo của quỷ hồn Tôn Đại Quý, tiện tay nhét trở về cơ thể: “Đừng có gấp chết trước, giữ lại buổi tối sẽ giải quyết sau.”

Đúng lúc này, cửa phòng học đột nhiên mở ra, trưởng thôn bịch một phát té sấp mặt… Hiển nhiên ông ta vẫn luôn đứng ngoài cửa nghe lén, nhưng vì quá kích động nên không giữ được thăng bằng.

Trưởng thôn hoảng sợ nghiêng đầu muốn chạy ra ngoài, nhưng mới vừa chạy hai bước đã quay trở lại quỳ bịch xuống, gào khóc nói: “Tôi tôi… Tôi chưa từng giết bé gái, tôi không muốn chết, không muốn!”

Trúc Ninh: “Ông là trưởng thôn mà lại không biết việc làm của người xung quanh? Nếu nhà ông sinh hai cô con gái, ông có chắc mình sẽ không ra tay không?”

Trưởng thôn không nói, nhưng hồi lâu sau lại bắt đầu khóc rống: “Nói như vậy, tôi chính là linh hồn đầu thai từ hai người chị ruột chết ngộp lúc trước đúng không, vậy tôi cũng là người bị hại mà!”

Trúc Ninh im lặng, con nít bị chính tay cha mẹ giết chết rồi đầu thai lần nữa, nhưng lại lần lượt được sinh ra ở thôn trang tội ác này. Sau khi trưởng thành, chúng lại tái diễn tội nghiệt của cha mẹ…

Lúc này, quỷ khổng lồ mặt xanh nâng Sinh Tử Bộ vẫn luôn làm tấm bình phong đứng bên cạnh mới mày chau mặt ủ mở miệng: “Đại nhân, trong khu vực phạm vi mười dặm này chỉ có một mình tiểu nhân là âm ti quản lý, quỷ hồn nhiều như vậy tiểu nhân không bắt hết được đâu! Huống hồ trên Sinh Tử Bộ còn ghi, những người phàm tục này chết vô cùng thảm, sau khi chết sẽ biến thành lệ quỷ ngay. Để mặc mấy trăm lệ quỷ lêu lổng nhân gian, tiểu nhân tiểu nhân… Một âm ti nho nhỏ như tiểu nhân chắc chắn sẽ rơi đầu, cầu xin đại nhân cứu tiểu nhân với!”

Đúng lúc này, một trận toàn tiếng thét hoảng sợ đột nhiên truyền tới từ bên ngoài phòng học.

Bây giờ là hai giờ chiều, hẳn là lúc mặt trời đứng bóng, là thời khắc dương khí thịnh vượng nhất, rất khó tưởng tượng có thứ gì đó đáng sợ vào lúc giữa trưa.

Trúc Ninh kéo màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Dưới ánh nắng giữa trưa chói chan, cậu nhìn thấy dường như có một lớp bụi đen sương mù quanh quẩn trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Tôn Tiểu Hổ, ngay cả ánh mặt trời gay gắt như lửa cũng không xuyên qua được.

Vốn đám người nhà họ Tôn đang vây quanh trường học, kiêu căng phách lối trợn mắt chờ Tôn Đại Quý đánh thầy giáo một trận ác liệt rồi đại thắng trở về. Kết quả không biết ai quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy dáng vẻ của cháu đích tôn nhà họ Tôn khiến người nọ sợ són đái.

“Nhóc Hổ? Con…”

Lúc này Tiểu Hổ đã không còn giống con nít còn sống, ngược lại dáng vẻ giống hệt như Tiểu Hồng trong tấm ảnh. Nó từ từ đến gần, sắc mặt càng lúc càng trắng, tròng đen to dần lên chẳng mấy chốc đã chiếm trọn tròng trắng mắt, ước chừng mấy giây đã thành hai hạt châu lớn đen thui khiến người ta khiếp sợ.

Từng sợi sương dày đặc lơ lửng xung quanh khiến một tia sáng mặt trời cũng không xuyên qua được, nhìn từ xa giống như một con lệ quỷ đứng trong đêm đen, hơn nữa phạm vi bóng tối trong sân nhà giữa trưa không ngừng mở rộng!

Hổ Tử há miệng rồi lại ngậm miệng, mỗi một lần như thế là lại có một đứa trẻ sơ sinh kêu khóc thê lương bị phun ra. Từng đứa trẻ kêu khóc hợp lại tựa như tiếng thống khổ giãy giụa bị chôn lấp trong đất bùn, tiếng la đau đớn trong nước sôi sôi ùng ục.

Trong lòng đám người thôn Tiểu Dương vốn đã nhột sẵn, bọn họ hết sức kiêng kỵ đám trẻ sơ sinh, cho rằng chúng là thứ xui xẻo. Bây giờ có mấy người sợ tới ngã phịch ngay tại chỗ, liên tục lui về sau.

Không biết có ai gào lên: “Chạy mau, có quỷ!!!”

Đám người hô hào chạy tán loạn, thét lên a a a chạy như mất mạng. Nhà họ Lý ở dưới sườn núi cách trường tiểu học gần nhất, chỉ tầm hai ba mươi mét. Bà già nhà họ Lý chống gậy lảo đảo chạy về nhà đóng cửa lại một cái rầm, hình như còn dời đồ binh binh bang bang ngăn trước cửa.

“A a a a a a —— ——”

Nhưng vài giây sau, tiếng thét chói tai như giết heo của bà già truyền tới từ trong nhà họ Lý và tiếng con nít khóc mơ hồ.

Mấy người thôn dân đang chạy đến cửa nhà họ Lý đều sợ hết hồn, nhìn chòng chọc sân nhà họ Lý. Trước cái nhìn chăm chú của bọn họ, đi đôi với âm thanh “cót két” là cửa nhà từ từ mở ra, bà Lý với gương mặt đầy máu đi ra, cặp mắt vô thần lặp lại: “Trong chậu nước có con gái chết, thối rữa… đã thối rữa…”

Bà Lý đi chưa được mấy bước đã ngã bịch về phía trước, lúc này đám người mới nhìn thấy một hòn đá nhọn ghim sau ót bà ta, máu tươi chảy ra từ nơi đó.

Còn từ góc độ của thôn dân bên ngoài có thể thấy một chậu nước bị kéo tới ngăn trước cửa. Nước trong chậu từ từ dâng lên, một cô gái ướt dầm dề mặt cứng đờ bò ra ngoài. Cô gái lạnh lùng nhìn thôn dân bên ngoài sau đó vươn tay đóng cửa lại, lạch cạch khóa chốt.

Không ai dám lên kiểm tra bà già Lý nằm dưới đất, có người run lẩy bẩy nói: “Đó là cháu gái của bà Lý.”

Một người khác tiếp lời, vẻ sợ hãi trong giọng nói rõ ràng hơn: “Bác cả và cha mẹ của con bé đó hình như vẫn còn ở trong phòng ngủ phải không?”

Không ai dám nghĩ tiếp.

Càng không có ai dám vào nhà họ Lý đánh thức mọi người trong nhà. Đám đông từ từ lui về sau, sau đó bắt đầu chạy về nhà như thể việc không liên quan đến mình.

Chỉ chốc lát sau, mấy tiếng kêu thảm thiết liên tục không ngớt truyền ra từ nhà họ Lý, tận mấy phút sau mới dần dần yếu đi. Cả nhà họ Lý chỉ còn sự im lặng chết chóc.

Trưởng thôn và hai người nhà họ Tôn đứng trước cửa sổ thấy cảnh tượng này, sợ đến mức hồn vía cũng muốn siêu thoát.

Trúc Ninh cũng có hơi hoảng sợ, cậu cố gắng làm mình bình tĩnh rồi mới nhìn về phía quỷ khổng lồ mặt xanh: “Tra kiếp trước của Tiểu Hồng nhà họ Trương.”

Quỷ khổng lồ mặt xanh vốn đang thò chân ra định chuẩn bị sang nhà họ Lý, nó tự lẩm bẩm: “Hơn bốn tên lệ quỷ, dùng một Câu Hồn Tác không đủ.”

Quỷ khổng lồ nghe Trúc Ninh hỏi thế mới chợt nhớ ý định ban đầu của việc lật Sinh Tử Bộ. Nó vội vàng gật đầu liên tục cúi người tra tìm: “Nhà họ Trương, Tiểu Hồng… Là một bé gái chết yểu, rồi vừa đầu thai lên lại thành bé gái chết yểu, sau đó vẫn tiếp tục chết yểu…”

Quỷ khổng lồ mặt xanh lắc đầu thở dài: “Đại nhân, số mệnh của cô bé Tiểu Hồng này thật sự quá xui xẻo. Từ cách đây hơn một trăm năm trước đã không được lớn lên thành người, năm nào cũng đầu thai đến thôn Tiểu Dương rồi năm nào cũng chết yểu. Tính đến đời này hẳn là…”

“Đời thứ một trăm.” Quỷ khổng lồ mặt xanh càng xem, mắt của nó càng trợn tròn, cuối cùng bàn tay quạt bồ run lên làm rớt cả Sinh Tử Bộ: “Trẻ sơ sinh mang oán hận một trăm đời, hóa thành Quỷ Đồng… Cô nhóc chính là Quỷ Đồng trong truyền thuyết!”

Mặc dù Trúc Ninh không học qua thuật pháp Âm Dương, cũng không đọc qua sách cổ của Ban điều tra đặc biệt, nhưng cậu vẫn có nghe qua cái tên “Quỷ Đồng”. Đó là kẻ đứng đầu Thập Đại Yêu Ma trong truyền thuyết, nhưng chưa từng xuất hiện ở thời đại này.

Nguyên nhân không khác với trong hồ sơ mà Hùng Thành tổng kết, nó nằm trong một ngăn tủ chứa những hồ sơ trong phòng tài liệu mà Hùng Thành thích nhất. Vì muốn tìm chút sợ hãi nên ngày nào anh ta cũng đọc thuộc lòng rồi điều chỉnh những thứ này trong phòng làm việc.

Thời xưa, có thiên sư suy diễn. Vật âm quỷ chỉ có một con đường tu luyện âm khí để thăng thiên, quỷ hồn cực kỳ lợi hại không ngừng tăng tiến tu vi âm khí để lên cấp quỷ vương, thậm chí là Quỷ Đế. Ngay cả tiểu tiên Thiên Giới cũng phải kiêng kỵ ba phần.

Nhưng chúng nó vẫn chỉ là quỷ, không có phương pháp nhảy ra khỏi tam giới hay khu vực do Địa Phủ quản lý. Đây chính là nguyên nhân Quỷ Đế Tôn Thư Thành có tu vi cao như vậy nhưng từ trước tới giờ không dám chen chân vào Địa Phủ.

Theo suy diễn của vị đại thiên sư thời cổ kia, nếu như quỷ hồn có oán khí cực nặng, đến nỗi có thể nhảy ra khỏi tam giới, bất tử bất diệt.

Thì phải là oan quỷ đầu thai trăm lần hoặc trẻ sơ sinh oán hận cả trăm đời…

Lúc ấy Hùng Thành còn cười nhạo khi đọc phần tài liệu này, oan quỷ đầu thai trăm lần tuyệt đối không tồn tại. Người sống cả đời mấy chục năm cộng thêm số năm ở địa ngục, những linh hồn xưa lơ xưa lắc cũng chỉ có thể đầu thai qua mấy chục lần, được trăm lần thật sự rất khó xảy ra.

Còn trẻ sơ sinh oán hận thì càng không có khả năng, dù đã thành hình mà vẫn bị mưu sát, nhưng ai lại đi mưu sát trẻ sơ sinh?

Nhưng cuối cùng Hùng Thành vẫn không thể nhìn thấu tính người.

Chính thôn Tiểu Dương này, một thôn trang xa xôi rất tầm thường, lại có thể dùng một trăm năm tạo ra một thứ kinh khủng không có khả năng tồn tại ở tam giới.

Trúc Ninh tự lẩm bẩm: “Trẻ sơ sinh oán hận cả trăm đời hóa thành Quỷ Đồng. Đời này qua đời khác, trăm trẻ hóa quỷ, ngàn trẻ hóa quỷ, vạn trẻ hóa quỷ, người sống chết hết.”

Đúng lúc này, mặt trời chói chan giữa trưa đột nhiên tối sầm. Cả bầu trời thôn Tiểu Dương giống như bị một tấm lụa đen to lớn bao phủ, trời xanh mây trắng biến thành bóng đen mơ hồ, ngay cả mặt trời chói chang cũng chỉ còn lại một hạt châu màu trắng, giống như xương cốt treo trên bầu trời.

Ánh sáng trong phòng học mờ tối như trời chạng vạng, Trúc Ninh không thể không bấm nút mở đèn.

Lúc này, trong phòng học vô cùng yên tĩnh đột nhiên có tiếng bàn ghế va chạm. Mọi người lập tức quay đầu nhìn.

Cũng không biết Tiểu Hồng đã đến từ bao giờ, cô bé đang ngồi dựa vào bàn, sắc mặt không thay đổi nhìn mọi người…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play