Mặc dù sắc mặt của Hồ Thanh Tuấn cực kỳ khó coi nhưng vẫn trừ Hòe Tử Lâm 3 điểm.

Cho dù mặt mày của Hòe Tử Lâm là do mấy nét vẽ tay đơn giản mà thành. Nhưng khi nghe thấy mình bị trừ điểm, mấy nét bút chì lại có thể tạo thành biểu cảm kinh hoàng, vô cùng chân thực.

Cái miệng giấy của Hòe Tử Lâm lúc đóng lúc mở, giọng nói cũng run run: “Chuyện… Chuyện này không phải…”

Sắc mặt của Hồ Thanh Tuấn đen như đáy nồi, gần như là cắn răng nghiến lợi lặp lại: “Trừ 3 điểm, sau khi học xong tiết một cậu và cậu ta cùng đến tòa nhà văn phòng học phụ đạo.”

Trúc Ninh liếc nhìn gương mặt giấy, rất là chê người bạn học không được “đẹp” cho lắm này. Cậu nhìn quanh một vòng.

Hay là, kéo thêm một bạn học nữa nhỉ?

Trúc Ninh gọi với theo giáo viên chủ nhiệm xoay người muốn rời đi: “Thầy ơi, em còn muốn tố cáo… Chuyên Quý cậu ta biến thành quỷ ngay trước mặt mọi người.”

Bây giờ Hồ Thanh Tuấn vừa nghe hai chữ tố cáo, toàn bộ ruột gan liền run lên. Ông ta bất đắc dĩ xoay người: “Cái gì!”

Trúc Ninh có dự tính trong lòng, giải thích: “Mới vừa rồi lúc Hòe Tử Lâm ngồi dậy đã khiến Chuyên Quý sợ đến mức biến thành khói xanh bay xuyên tường. Hình như trong nội quy trường học có quy định không được biến thành quỷ trước mặt mọi người.”

Derson là một trường học cực kỳ chú trọng nội quy, vốn chuyện Hòe Tử Lâm không có đầu xuất hiện trên hành lang cũng đã chắc chắn vi phạm quy định. Nhưng vấn đề là không phải Hòe Tử Lâm tự nguyện, nên không bị trừ điểm.

Nhưng hành động mới vừa rồi của Chuyên Quý thì lại là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Trường trung học Derson phải giữ gìn sự trong sạch chính trực, mấy việc như giết người để lại chứng cớ, bị nhiều người thấy biến thành quỷ, tuyệt đối không được phép.

Sắc mặt Hồ Thanh Tuấn âm trầm, ông ta nghiêm nghị la rầy Chuyên Lượng là anh của Chuyên Quý, đồng thời bắt Chuyên Lượng phải tìm được em trai có hành vi vi phạm nội quy trở về đây trước giờ học.

Sau khi xử lý xong mọi rắc rối thì vừa lúc đến giờ đi học, Chuyên Quý cũng bị Hồ Thanh Tuấn trừ tổng cộng hết 10 điểm!

Còn Hòe Tử Lâm không được phép ra khỏi phòng cho đến khi “gương mặt siêu thực” của y biến trở về như cũ, cho dù chốc nữa đến tòa nhà văn phòng cũng phải đội thứ gì đó để che đầu.

Bây giờ là 7 giờ 50 phút, còn 10 phút nữa là đến giờ học. Trúc Ninh và Chuyên Dịch nâng Trúc Vũ Hiên sắc mặt tái nhợt mới vừa tỉnh lại từ trạng thái hôn mê chạy tới tòa nhà dạy học.

Mặc dù có một bạn học tử vong, một bạn học khác không có đầu và một bạn học biến thành khói xanh biến mất dạng, thì tiết thứ nhất vẫn phải đến lớp.

“Em họ, em cố gắng lên nào.” Trúc Ninh an ủi Trúc Vũ Hiên, “Hòe Tử Lâm chỉ không có đầu lúc bị chụp ảnh đêm hôm qua, nhưng chẳng phải bây giờ đã có đầu rồi sao.”

Nhắc tới đầu của Hòe Tử Lâm, Trúc Vũ Hiên run lập cập, ngay sau đó cậu ta như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên cuống hết cả lên: “Anh họ, bây giờ Hòe Tử Lâm đang ở trong phòng, liệu cậu ta có phát hiện đầu của mình bị đập nát không!”

Trúc Ninh ậm ừ vỗ một cái lên cặp của mình, thì thầm: “Đầu của cậu ta không có ở phòng ngủ đâu, anh cuộn lại cất trong cặp rồi.”



Lúc Trúc Vũ Hiên được đỡ đến cửa phòng học, rốt cuộc cậu ta cũng bình tĩnh lại. Trúc Vũ Hiên tự mình quải cặp sách lảo đảo về chỗ ngồi của mình.

Trúc Ninh thấy bàn trống duy nhất là bên cạnh bục giảng, là nơi gần “ngai vàng” của giáo viên nhất, thế là cậu vác bàn đi xuống cuối phòng học.

Gã mập trùm trường vốn ngồi ở vị trí cuối cùng của phòng học. Vừa nhìn thấy Trúc Ninh đi xuống, đầu tiên cậu ta ngu người mấy giây, sau đó kéo bàn học cọc cọc cạch cạch vội vàng xuyên qua mấy dãy bàn chuyển tới bên cạnh bục giảng, run lẩy bẩy nói: “Tôi ngồi ở đây, tôi cận thị không nhìn thấy bảng…”

Trúc Ninh: “Thật sao?”

Gã mập trùm trường gật đầu như giã tỏi: “Thật thật!”

Thế là, khi giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn, Hồ Thanh Tuấn ôm giáo án bước vào lớp. Ông ta phát hiện chỗ ngồi dành riêng cho học sinh mới dễ bị bắt nạt, bây giờ lại đổi thành “ác bá” quanh năm của lớp.

Còn nhóm quậy phá chiếm cứ cuối phòng học thì lại như con chim cút nơm nớp lo sợ rụt cổ ngồi tại chỗ, không ngừng liếc nhìn Trúc Ninh ngồi bên cạnh: Cậu học sinh mới trong truyền thuyết cầm cặp sách thẳng tay đập đầu người ta thành tờ giấy.

Còn ba học sinh giỏi của lớp, Chuyên Lượng, Chuyên Quý và Hòe Tử Lâm rất là chướng mắt với hành động này. Lớp trưởng Chuyên Lượng vẫn chưa tìm được em trai bị dọa cho sợ chạy thục mạng.

Hồ Thanh Tuấn trầm mặc tiến lên, không nói một lời đã bắt đầu phát một xấp bài kiểm tra, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị quét một vòng phòng học: “Điểm tối đa là 30, bị trừ từ 2 điểm trở lên, buổi trưa tới phòng làm việc gặp tôi.”

“2 điểm, không phải lúc trước là 5 điểm sao?”

“Bây giờ vừa mới tựu trường, trước kia qua giữa kỳ mới tính như vậy…”

Một tràn tiếng kêu rên xì xào bộc phát toàn phòng học, có không ít bạn học thừa dịp mấy giây cuối cùng này vừa vội vàng nhìn sách ngữ văn vừa điên cuồng đọc thầm. Khiến cho Trúc Ninh, một sinh viên tốt nghiệp đại học, trong lòng cực kỳ hốt hoảng.

Trúc Vũ Hiên ngồi giữa phòng học quay đầu xuống nhìn anh họ, vẻ lo lắng tràn ngập trong ánh mắt nhưng ngồi cách nhau nửa căn phòng khiến cậu ta không có cách nào chuyển câu trả lời cho Trúc Ninh.

Bài thi được phát tới, bạn học ngồi trước Trúc Ninh trực tiếp ném bài thi lên trên bàn cậu. Đừng nói đến dám xoay người, ngay cả tay cũng không dám vươn ra sau.

Trúc Ninh lật bài thi, quả thật đọc không khác gì thiên thư. Không phải Trúc Ninh trả hết kiến thức ngữ văn đã học suốt bốn năm để thi vào trường đại học cho giáo viên, thật ra cậu vẫn còn nhớ tàm tạm chừng 70-80%… Nhưng đề cương thi vào trường đại học của Trúc Ninh và trường ở thành phố C không giống nhau!

Phần thi thứ nhất, chép thuộc lòng 20 câu thơ cổ, Trúc Ninh làm được ba câu.

Phần thi thứ hai, chép thuộc lòng đoạn thứ hai trong văn cổ XX, đây là bài văn Trúc Ninh chọn đọc lúc đó.

Phần thi thứ ba, viết một bài văn xuôi cổ đại, Trúc Ninh cảm thấy viết dọc viết ngang gì cũng được.



Trúc Ninh nhìn phía trước, trong phòng học ngoại trừ học sinh “mũi nhọn” siêu cấp Trúc Vũ Hiên, tất cả mọi người đều trưng cùng một biểu cảm sau khi nhìn bài kiểm tra.

Xem ra, thầy Hồ bất chấp cho dù phải kéo cả lớp cùng vào cái hố nguy hiểm này cũng phải vác được Trúc Ninh đến phòng làm việc… Ngay trong nửa giây lúc Trúc Ninh nhìn về phía trước, ánh mắt nghiêm nghị của Hồ Thanh Tuấn lập tức rơi vào người Trúc Ninh, dường như nhắc nhở cậu đừng hòng gian lận!

Trúc Ninh dời tầm mắt, sau khi bỏ ra nửa phút gục xuống bàn để điền ba câu trong phần một, cậu lặng lẽ lấy ra giấy xuyến chỉ dùng để truyền tin với Hắc Vô Thường. Tờ giấy còn dư một khúc nhỏ, cậu thong thả đặt bài thi lên trên che lại, rồi nhanh chóng chép lại nội dung đề thi.

Nửa giây sau.

Một… Dấu chấm hỏi hiện ra trên tờ giấy xuyến chỉ, nét mực viết liền không đứt gãy, cứng cáp mạnh mẽ.

Hắc Vô Thường:?

Hắc Vô Thường: Câu thơ này là gì?

Hắc Vô Thường: Gương mặt cậu vẽ lúc sáng là có ý gì?

Trúc Ninh: Là việc khẩn cấp!

Trúc Ninh: Tôi sắp thi trượt rồi!!!

Trúc Ninh: Câu trả lời là gì?



Thế là, ngay lúc đám Diêm Vương và thần tiên trong trạng thái gươm súng sẵn sàng đang ngồi uống trà ở Thiên Đình. Đám thần tiên cười ha hả ba phải sống chết không thừa nhận sự tồn tại của Quỷ Vực, còn đám Diêm Vương thì vừa tức vừa gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai.

Sắc mặt của Hắc Vô Thường đột nhiên nghiêm trọng, đứng dậy đi tới trước bàn, cầm bút mực lên…

Bắt đầu làm thơ.

Vốn các vị thần tiên Thiên Giới đang nói vài câu qua loa tắc trách với phe Địa Phủ, đột nhiên nụ cười trên mặt bọn họ cứng ngắc, trong lòng bắt đầu hồi hộp. Nhưng mặc kệ bọn họ muốn hỏi muốn nói cái gì, Hắc Vô Thường vẫn giữ một lòng vững chắc như đá, tay viết thoăn thoắt.

Đám thần tiên hơi hoảng hốt, bọn họ không biết hành động lần này của Hắc Vô Thường rốt cuộc có mục đích gì. Đang lúc các vị thần tiên sắp hết chịu nổi vì hoảng sợ, không để ý đến hành động làm thơ của Hắc Vô Thường, tiếp tục phủ nhận chuyện Quỷ Vực, đồng thời bấu víu lý do “do đá dẫn hồn ở thành phố Ngọc bị hư” nhất quyết không buông, lấy làm lỗi sai để trừng phạt phe Diêm vương…

Bọn họ phát hiện Hắc Vô Thường bắt đầu vẽ gì đó trên giấy… Không có cách nào giải nghĩa những nét dọc nét ngang đó là gì, dài ngắn cách nhau không đồng nhất, cứ như có thể biến hoá vô tận.



Trúc Ninh không biết bài thi ngữ văn trung học phổ thông lại có thể thay đổi hội đàm ở Thiên Giới. Cậu đang tập trung viết thoăn thoắt câu trả lời vào đề.

Trúc Ninh đã tốt nghiệp đại học, tốc độ viết chắc chắn nhanh hơn đám trẻ mười bảy tuổi trong lớp, nét chữ của người trưởng thành cũng điêu luyện và đẹp hơn rất nhiều.

Hết giờ làm bài, thầy giáo trình chiếu câu trả lời chính xác lên màn hình. Học sinh đầu và cuối trao đổi xấp bài kiểm tra với nhau, sau đó nộp lên danh sách học sinh bị gọi tới phòng làm việc ngay tại chỗ.

Hồ Thanh Tuấn xụ mặt vì gần như kéo cả lớp lên phòng làm việc, chỉ có Trúc Ninh và Trúc Vũ Hiên đạt điểm tối đa.

Hồ Thanh Tuấn nhìn về phía Trúc Ninh bằng ánh mắt như xuyên thủng tất cả: “Cậu đọc lại bài thơ mới vừa học thuộc lòng lúc nãy một lần!”

Trúc Ninh ngồi trên ghế không nhúc nhích, không hề hoang mang đáp: “Em không biết.”

Hồ Thanh Tuấn: “Vậy sao cậu viết ra được!”

Trúc Ninh: “Dạ là tổ tiên mách bảo ạ.”

Hơn một nửa bạn học trong lớp cười rộ lên, các học sinh rất ngưỡng mộ sức mạnh của cậu. Trúc Ninh chỉ với một chiếc cặp đã đập đầu của “ác bá” Hòe Tử Lâm thành một tờ giấy, đúng là… Rất mạnh…

Bây giờ, thậm chí có số ít học sinh vui vẻ khi nhìn thấy Hồ Thanh Tuấn bị học sinh “mũi nhọn” vặn cho mí mắt giật giật không ngừng. Giữa học sinh và giáo viên vốn đã khắc chế lẫn nhau, là quan hệ ông mạnh tôi yếu.

Nhưng giáo viên cũng có lúc ở thế yếu, không dám bắt bẻ một học sinh yếu kém nào. Nếu Hồ Thanh Tuấn rống cổ gào lên giữa tiếng cười rần rần, rất có thể ông ta sẽ bị đám học sinh có năng lực giết người này áp chế đến không lật người nổi.

Hồ Thanh Tuấn không chất vấn Trúc Ninh nữa mà là quét nhìn cả lớp bằng ánh mắt nghiêm nghị, cho đến khi đám học sinh từ từ không dám cười mới trầm mặc khiển trách đôi câu, sau đó mở sách ngữ văn ra bắt đầu giảng bài.

Trúc Vũ Hiên thừa dịp giáo viên chủ nhiệm cúi đầu, cậu ta xoay người vô cùng kính phục bật ngón cái với Trúc Ninh, mở miệng nói bằng khẩu hình: Anh tuyệt thật đó!

Thời gian tiếp đó, giờ ngữ văn diễn ra như thế nào, Trúc Ninh không nghe lọt một chữ.

Trúc Ninh hơi thù dai một chút, nhất là khi cậu là một học sinh giỏi được thầy cô yêu thích từ lớp 1 đến lớp 12. Giờ đột nhiên bị một giáo viên nhắm vào một cách khó hiểu… Khiến cậu cực kỳ không vui.

Cũng may, Trúc Ninh phát hiện một công dụng khác của giấy xuyến chỉ —— —— Có khả năng thay thế điện thoại di động mà không bao giờ bị phát hiện.

Trúc Ninh dùng giấy xuyến chỉ trò chuyện một hồi với Hắc Vô Thường. Sau khi biết Hắc Vô Thường đang uống trà ở Thiên Giới, cậu không dùng chức năng nói chuyện phiếm của giấy xuyến chỉ, thay vào đó bắt đầu chơi tic tac toe trên giấy với Hắc Vô Thường.

Chơi chán thì chuyển sang chơi cờ ca rô.

Sau đó Trúc Ninh vẽ mê cung trên giấy.

Sau đó nữa…

“Bạn học thứ ba hàng cuối, đứng dậy.” Hồ Thanh Tuấn nhìn thẳng về phía Trúc Ninh, dường như đang chờ bêu xấu cậu, “Thân đen vằn trắng, bò ngang cũng làm héo cỏ cây*…”

*Trích trong bài “Lời người bắt rắn”, tác giả Liểu Tông Nguyên.

Nguồn dịch thơ: https://poem.tkaraoke.com/22328/loi_nguoi_bat_ran.html

Lời của Hồ Thanh Tuấn rõ ràng mạch lạc, giọng điệu thong thả, chỉ đôi câu ngắn ngủi đã miêu tả tinh tế một con rắn quái dị đáng sợ.

Ý của ông ta là muốn Trúc Ninh đọc nối tiếp. Lúc này nếu Trúc Ninh tiếp tục quanh co nói không biết chắc chắn sẽ vô cùng mất mặt. Nói không biết lần một có thể dẫn tới tiếng cười to hài hước, nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà nói lần hai thì sẽ rất khó xử.

Trúc Ninh biết bài thơ này miêu tả cái gì mà Châu có giống rắn lạ, nhưng cậu không nhớ bản gốc. Cậu vẽ mê cung được một nửa, vừa nghe cái gì thân đen vằn trắng, một hình ảnh lập tức nhảy ra trong đầu cậu: “Là… Muỗi vằn?”

“Phụt —— ——”

Một trận cười lập tức bùng nổ trong phòng học, gã mập trùm trường ngồi gần bục giảng nhất cũng cười đến thổi bong bóng bằng nước mũi, ở xa vỗ tay cho Trúc Ninh.

Ngay cả tiếng chuông tan học vang lên đúng lúc cũng suýt bị chìm nghỉm trong tiếng cười.

Sắc mặt Hồ Thanh Tuấn tái xanh, nghiến nốt nửa câu sau qua kẽ răng: “Cắn phải người, vô phương cứu chữa!”

Trúc Ninh gật đầu: “Dạ, đúng là rất giống muỗi vằn.”

Vừa nói Trúc Ninh vừa vác cặp lên, cậu đi băng qua phòng học chuẩn bị đến tòa nhà văn phòng tìm trưởng khoa cố vấn để học phụ đạo. Đến phút cuối cậu còn không quên nói thêm: “Nó mà chích rồi thì ai phòng bị nổi, đúng không thầy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play