Trúc Vũ Hiên nghe xong sợ hết hồn, cậu ta âm thầm đá Chuyên Dịch một cú, sau đó len lén nhìn về phía Trúc Ninh.
Hơn một tháng này Trúc Ninh đã thấy qua đủ các vụ án thiên hình vạn trạng khắp cả nước, nhưng chuyện cho tới bây giờ mới thật sự khiến cậu ngu người: “Điểm học tập?”
“Ma bệnh nói bậy bạ gì đó!” Trúc Vũ Hiên trợn mắt nhìn Chuyên Dịch, sau đó lại lo lắng nhìn về phía anh họ học sinh khốn khó mới nhập học ngày đầu tiên, ấp úng nói: “Điểm học tập của tụi em, thật ra là… Thật ra là…”
Dù Trúc Ninh kiềm nén tốt cỡ nào vẫn không thể đè vẻ khiếp sợ trên mặt xuống: “Trường trung học Derson sẽ cộng điểm học tập khi mưu sát bạn học?”
Mặc dù từ đầu đến giờ Chuyên Dịch vẫn là dáng vẻ bệnh nhân bị bệnh lao nửa chết nửa sống, nhưng khi cậu ta nói tới chữ “chết” lại bình tĩnh đến đáng sợ, thậm chí còn có chút lơ là chẳng liên can gì tới mình.
Bây giờ sắc mặt của Chuyên Dịch thật sự rất xấu, thậm chí trên gương mặt tái nhợt xám xịt còn đỏ ửng lên vì kích động.
Mới vừa rồi Trúc Ninh cho rằng sắc mặt của Chuyên Dịch trở thành như thế là vì tức giận thương tâm cho người bạn chết thảm của mình. Nhưng bây giờ nhìn lại, gương mặt đỏ phồng lên là vì mất điểm học tập.
Chuyên Dịch nhìn Trúc Vũ Hiên quanh co nửa ngày vẫn chưa nói được, Chuyên Dịch ho khan trả lời đứt quãng:
“Học sinh của trường trung học Derson là tinh anh trong mọi tinh anh, khụ khụ khụ… Nếu như bị bạn cùng lứa giết dễ dàng chắc chắn không phải chuyện vinh quang gì, cho nên sẽ bị trừ điểm học tập.”
“Nếu một bạn học chết, bạn cùng phòng sẽ bị trừ 2 điểm, bạn học cùng lớp bị trừ 1 điểm.”
Trúc Ninh: “…”
Sắc mặt Trúc Vũ Hiên vô cùng hoang mang, dường như sợ anh họ sống khốn khó vừa mới nhập học không chấp nhận nổi, Trúc Vũ Hiên nắm kéo Chuyên Dịch không để cậu ta nói tiếp, nhưng khi lôi kéo cánh tay đang che miệng của Chuyên Dịch càng khiến cậu ta ho ác liệt hơn, thành công khiến Trúc Vũ Hiên sợ sệt buông tay.
Sắc mặt Chuyên Dịch càng tệ hơn, ho khan mãi mới từ từ hít thở được. Thậm chí Trúc Ninh có thể thấy khói đen kỳ quái bay đầy trong phòng theo tiếng ho khan của cậu ta khi cậu sử dụng Mắt Âm Dương.
Trong hoàn cảnh mờ mờ, sắc mặt Trúc Vũ Hiên cũng không tốt, chóp mũi hồng hồng giống như dấu hiệu bị cảm. Trúc Ninh nhìn khói đen mờ ảo bay lượn lờ, cậu nhẹ nhàng thổi một hơi, sau khi thổi bay một mảng lớn sương đen dày đặc trước mắt, cậu mới yên tâm hít thở.
Chuyên Dịch đột nhiên lôi kéo Trúc Vũ Hiên, sau đó chỉ hướng Trúc Ninh: “Cậu nhìn đi! Anh họ của cậu cũng có Mắt Âm Dương, khụ khụ… Ngày hôm qua tôi đã nói với cậu rồi, người bình thường không vào được trường trung học Derson.”
Trúc Vũ Hiên ngạc nhiên nhìn về phía Trúc Ninh: “Anh họ, anh cũng nhìn thấy được… Mấy thứ đó?”
Trải qua cuộc trao đổi thành thật thẳng thắn lần đầu tiên với nhau kể từ khi nhập học, cuối cùng Trúc Ninh cũng đoán ra đại khái nguyên nhân Trúc Vũ Hiên bị liên luỵ vào —— —— Cậu ta là con cháu nhà họ Trúc, bẩm sinh đã có Mắt Âm Dương.
Trúc Vũ Hiên vốn đã thấy quỷ từ khi còn bé nhưng lại không dám nói với người khác, nhất là ba mẹ cậu ta đều là nhân tài khoa học, tinh anh xã hội. Trúc Vũ Hiên không dám biểu hiện khác thường, sợ bị cho là đứa trẻ có vấn đề.
Trường trung học Derson vốn không thu nhận học sinh trung học bên ngoài, nhưng papa của Trúc Vũ Hiên, Trúc Duy Tân nhất quyết muốn con trai vào học ở Derson, chú bày vô số quan hệ, góp mấy trăm ngàn cho trường học, cuối cùng đưa được con trai vào cuộc kiểm tra tuyển chọn.
“Lúc làm kiểm tra, mấy môn mới bắt đầu rất đơn giản, cả đề bài đều là đề kiểm tra đầu vào của các trường cấp ba bên ngoài.” Trúc Vũ Hiên nhớ lại một chút khi nghe Trúc Ninh hỏi, “Nhưng bài kiểm tra sau cùng khá là khó, đó là đếm xem có bao nhiêu người trong phòng học trống rỗng tối đen. Câu trả lời chính xác là 17 người, nhưng em chỉ thấy 3.”
Với trình độ Mắt Âm Dương như thế này, Derson chắc chắn không nhận. Nhưng ai mà ngờ lúc ấy điểm thi đề kiểm tra đầu vào trường cấp ba của Trúc Vũ Hiên lại đạt max điểm.
Kết quả, học sinh Trúc Vũ Hiên đánh bậy đánh bạ thế nào, cứ như vậy miễn cưỡng trúng tuyển.
“Đây chắc chắn là trường học do mấy ông lớn biến thái nào đó một tay che trời thành lập.” Trúc Vũ Hiên căm hận nói: “Chắc chắn có rất nhiều camera giám sát được lắp trong trường, còn mấy ông chủ lớn sau màn thì đang tận hưởng hiện trường mưu sát xảy ra chân thực.”
Chuyên Dịch nghe được suy đoán chắc như đinh đóng cột của Trúc Vũ Hiên, cậu ta khinh thường cười nhạt nhưng cuối cùng vẫn im lặng, không nói gì.
Trúc Ninh cũng cảm thấy những người đứng đầu trong giới thuật sĩ không đời nào có chuyện không biết một chút gì về nội bộ của trường Derson, nhưng tại sao bọn họ vẫn đưa con cháu của mình đến đây?
Thậm chí đám học sinh còn quen dần với chuyện này, dường như bọn họ đã sớm biết rõ chuyện bên trong.
Thêm nữa, có vẻ như học sinh nơi này không chỉ có mỗi thuật sĩ, hoặc nên nói không chỉ có… Con người.
Nhưng hình như Trúc Vũ Hiên cũng chẳng hay biết gì, bị buộc chấp nhận quy luật sinh tồn của trường trung học phổ thông này. Còn Chuyên Dịch dường như biết cái gì đó nhưng lại câm như hến.
Trúc Ninh chỉ đành phải nói xa nói gần: “Nhưng… Hòe Tử Lâm là bạn cùng phòng của em, cậu ta giết bạn cùng phòng chẳng phải chính cậu ta cũng bị trừ điểm sao?”
Nhắc tới Ôn Thuần, cậu nhóc Trúc Vũ Hiên mười bốn mười lăm tuổi lập tức khóc nấc, hai mắt đỏ lên căm hận nói: “Học sinh giết người sẽ được cộng 5 điểm vào cuối học kỳ, chỉ cần không bị bắt.”
Trúc Ninh: “Chúng ta đều biết là do Hòe Tử Lâm làm!”
Trúc Vũ Hiên xoa xoa nước mắt dính ở khóe mắt: “Nhưng còn bằng chứng?”
Trúc Ninh vốn muốn nói tối hôm qua Hòe Tử Lâm đuổi theo Ôn Thuần đến phòng 209, nhưng còn chưa há mồm cậu đột nhiên nhận ra. Sáng nay lúc cậu ra khỏi phòng, dường như cửa vẫn còn khóa, còn Ôn Thuần đã chết từ rất lâu trong nhà vệ sinh phòng 212.
Vậy người ở nhờ trong phòng 209 hôm qua là…
“Anh có chút việc, anh về phòng trước!”
Trúc Ninh xoay người lập tức chạy về phòng ngủ. Sau khi mở cửa đi vào, chẳng biết từ lúc nào, lớp chăn nệm trống vắng trên chiếc giường dựa vào cửa kính đã hóa thành một luồng quỷ khí rời rạc…
Ôn Thuần vốn đã chết trong nhà vệ sinh của phòng 212, thứ ở nhờ phòng 209 chính là oan hồn của cậu ta.
Nhưng bây giờ, lại không thấy oan hồn kia đâu.
Ngay lúc Trúc Ninh định quay lại hỏi em họ liệu lời khai của quỷ có được tính hay không, chợt một tràn tiếng cười đùa huýt sáo đột nhiên truyền tới từ hành lang.
Hoá ra là Hòe Tử Lâm và nhóm hai hai tên học sinh một tên cao lớn một tên mập lùn. Bọn họ chặn đường nhóc mập Đinh Bảo ở hành lang, giật cặp của cậu nhóc, moi từng thứ bên trong ném ra ngoài.
“Đinh Bảo Bảo, mày có phải con nít xem trường học như vườn trẻ, tới chỉ để chơi không hả, ha ha ha!”
Vừa lúc có một học sinh lớp mười hai đi ngang qua, cậu ta cau mày định xông lên ngăn cản, nhưng khi thấy nam sinh to con bên cạnh Hòe Tử Lâm lấy ra một cái bình sữa với núm vú cao su trong cặp Đinh Bảo, cả đám lập tức cười ầm lên.
“Bé Đinh Bảo còn đang bú sữa mẹ này!”
“Ha ha ha…”
Gương mặt béo tròn của Đinh Bảo đỏ bừng lên, cậu nhóc nén nước mắt đưa tay muốn cướp lại nhưng với không tới, “Đó là công cụ vẽ nước bùa, như vậy mới vẽ được chính xác.”
Nhưng giọng nói của cậu nhóc như tiếng muỗi kêu, không ai nghe thấy.
Hòe Tử Lâm đứng bên cạnh vẫn bày ra vẻ mặt giễu cợt: “Mày nói phù đuổi quỷ có tác dụng? Thế nhìn kết cục của Ôn Thuần đi.”
Gương mặt của Đinh Bảo trở nên trắng bệch trong nháy mắt, Trúc Vũ Hiên và Chuyên Dịch chạy ra phòng ngủ vừa lúc nghe được câu này, Trúc Vũ Hiên lập tức bùng nổ, cậu ta sửng cổ đi tới chỗ Hòe Tử Lâm.
“Mày là thủ phạm giết người, tao phải đánh chết mày!!!”
Nhưng tuổi của Trúc Vũ Hiên chỉ mới vừa tròn 15, nhỏ hơn hai tên lớp mười hai đứng bên cạnh Hòe Tử Lâm tận một khúc. Cái tên nam sinh đang xách Đinh Bảo chỉ thúc cùi chỏ một cú, cơ thể nhỏ con của Trúc Vũ Hiên suýt chút nữa đã bị đánh bay, xịt cả máu mũi.
Vốn Chuyên Dịch muốn ngăn Trúc Vũ Hiên nhưng không chạy tới kéo lại, cậu ta do dự vài giây cuối cùng vẫn thở dài xông tới. Thế nhưng khi Chuyên Dịch ốm đau bệnh tật sắp tới nơi, bên phe đối phương đột nhiên duỗi chân khiến cậu ta vấp ngã té đập mặt xuống đất, hồi lâu vẫn không bò dậy nổi.
Học sinh xung quanh nhìn thấy sắp đánh nhau thật lập tức ồn ào giải tán, dường như không ai muốn chọc phải phiền toái.
Hòe Tử Lâm cầm lá bùa của Đinh Bảo lên xé nát, sau đó nhìn Chuyên Dịch té đến không bò dậy nổi nằm trên mặt đất, rồi lại nhìn về phía nam sinh cao lớn cường tráng mới vừa đưa chân ra, cười nói: “Chuyên Lượng, ngay cả anh ruột mày cũng đánh hả?”
“Tao không có thằng anh như nó.” Nam sinh cao lớn cường tráng nhìn Chuyên Dịch vịn tường ho khụ khụ, gã hận không thể khiến cậu ta biến mất ngay lập tức, “Ai mà biết mẹ sinh ra nó cùng với ai, một tên phế vật!”
Hòe Tử Lâm cực kỳ vui mừng: “Đây gọi là vật hợp theo loài, một con “gà” chỉ cần đấm một cái là chết, một thằng phế vật bú sữa mẹ, cộng thêm một con ma bệnh và một thằng mọt sách đi cửa sau, còn có…”
Chuyên Lượng cũng giễu cợt hùa theo: “Anh họ sống khốn khó của thằng mọt sách?”
Lúc này Hòe Tử Lâm mới nhìn theo tầm mắt của Chuyên Lượng thấy được Trúc Ninh đi vòng qua bên người y từ phía sau. Một giây kế tiếp, Hòe Tử Lâm bị một cái cặp sách vung mạnh tới đập cái bốp vào mặt.
Hòe Tử Lâm hét lên rồi ngã gục, ngửa mặt lên trời té xuống đất.
Trúc Ninh biết đánh nhau với người chưa thành niên là không đúng, nhưng cậu thật sự không nhịn được. Từ nhỏ Trúc Ninh chưa từng đánh nhau bao giờ nên lúc ra tay không biết nặng nhẹ. Thật ra cậu cũng sợ Hòe Tử Lâm lại xuyên qua tường rơi xuống vườn hoa một lần nữa trước mặt mọi người, thế nên cậu mới quay về phòng 209 lấy cặp làm vật trung gian…
Hòe Tử Lâm bị đánh ngã, Trúc Vũ Hiên bịt mũi cười to một tiếng thắng lợi, mượn cơ hội chộp lấy nhóc mập Đinh Bảo mặt toàn là nước mắt.
Chuyên Lượng bị chọc tức, gã đá một cước lên người Hòe Tử Lâm nằm trên đất: “Mày cũng muốn làm rác rưởi như tụi nó hả, mau đứng lên!”
Nhưng khó hiểu là, Hòe Tử Lâm không động đậy.
Trúc Ninh lặng lẽ nâng một góc cặp sách lên, sau đó sợ hãi vội vàng đắp lại, đầu của tên này đâu!!!
Cho dù cậu đang sống và học tập trong một trường trung học khuyến khích học sinh mưu sát bạn học, nhưng mới ngày đầu tiên nhập học đã đập đầu bạn học thì cũng không ổn lắm.
Ngay lúc hai tên nam sinh lớp mười hai châm chọc Hòe Tử Lâm nằm trên đất không đứng dậy nổi, Trúc Ninh lặng lẽ lấy giấy xuyến chỉ ra, xé một cái hình tròn xiêu vẹo, rồi dùng bút chì mang theo bên người, vung bút như một hoa sĩ vẽ bốn cái vòng tròn. Chưa tới hai giây, lỗ mũi, con mắt ra đời…
Sau đó cực kỳ kín đáo thổi một hơi tiên khí, rồi dán mảnh giấy lên cái cổ trống rỗng bên dưới cặp sách.
Cuối cùng mới lặng lẽ dời cái cặp đi.
Chuyên Lượng vẫn còn đang châm biếm: “Hòe Tử Lâm, đừng nói mày ngủ chung phòng với đám gà đó nên lây bệnh hèn đấy nhá, sao còn chưa đứng lên… A a a!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT