Sương dày đặc chậm rãi tản đi. Nhưng cảnh tượng âm ti run rẩy quỳ xuống như trong dự tính của Quỷ Đế Triệu Văn Hòa chưa từng xuất hiện, mà là bốn năm sợi Câu Hồn Tác xoay tròn xé gió phóng tới!

Véo —— ——

Ầm!!!

Gương mặt già nua của Quỷ Đế Triệu Văn Hòa đỏ lên, gã bất ngờ phất tay áo, bốn, năm chiếc khóa sắt lao tới như thỏ chạy nổ ầm một tiếng đứt lìa, hóa thành phấn vụn trong nháy mắt.

Nhưng mà lòng nhiệt huyết muốn bắt mấy gã quỷ bự con của đám quỷ khổng lồ mặt xanh trên phố vẫn không giảm. Từng ánh mắt sáng lập lòe, tay không lăm le muốn tiếp tục nhào tới:

“Quỷ khí từ mấy gã quỷ bự con này dồi dào thật!”

“Mẹ ơi, mấy con quỷ này mạnh quá, ngay cả Câu Hồn Tác cũng bị đập nát.”

“Ờm, hình như mùi âm khí không giống mấy tên quỷ gian xảo ở dương gian hay đám quỷ ngu ăn cơm tới từ Địa Ngục.”

“Quỷ khí càng mạnh càng tốt, dù sao đầu óc cũng đều ngu như nhau!”

Quỷ Đế Triệu Văn Hòa chấp chưởng Ba Trủng Sơn mấy ngàn năm, đến mức khiến vạn dân run rẩy quỳ lạy, thế mà không ngờ hôm nay lại bị một bầy âm ti mắng chửi ngu đần. Lửa giận đột nhiên bộc phát, âm khí cuồn cuộn làm làm người ta mật liệt hồn bay!

Ngay cả quỷ hạ thần bên cạnh Triệu Văn Hòa cũng bị thứ âm khí đáng sợ này chèn ép muốn ngã xuống, tay chân run rẩy.

Đám quỷ khổng lồ mặt xanh xúm lại đang vui tươi hớn hở vọt tới, chợt cảm giác có gì đó không đúng. Bọn chúng thốt lên một tiếng “Má ơi” rồi xoay người chạy ngược trở về.

“Quỷ Địa Phủ tại sao có âm khí cường đại như vậy a a a!”

“Quỷ này còn mạnh hơn cả Diêm Vương, má ơi… Sắp đuổi tới rồi!”

“Nhanh trốn vào điện Diêm Vương, trốn mau! Trốn mau!”

Quỷ Đế Triệu Văn Hòa vốn đang nổi cơn giận tanh bành, giơ tay lên định tiêu diệt đám âm ti không biết trời cao đất rộng này. Nhưng vừa nghe bọn họ há miệng Diêm Vương, im miệng vẫn Diêm Vương, tay của Triệu Văn Hòa giơ giữa không trung dừng lại hồi lâu, cuối cùng chỉ đành oán hận buông xuống.

Âm ti kéo đến thành phố Ngọc tận mấy trăm tên, chắc chắn không có cách nào diệt khẩu toàn bộ. Nếu chỉ vì mấy tên tiểu lại mà đối đầu với phe phái Diêm Vương trước thời hạn, đúng là mất nhiều hơn được.

Vì vậy, động tác tay của Triệu Văn Hòa thay đổi, từ nghiền nát chuyển thành bắt giữ. Mười mấy tên quỷ khổng lồ mặt xanh gánh Câu Hồn Tác đang bỏ chạy đột nhiên hai chân rời khỏi mặt đất, quẫy đạp giữa không trung giống như bị một bàn tay khổng lồ vô hình nhấc lên.

Triệu Văn Hòa: “Là ai kêu các ngươi tới đây bắt quỷ?”

Giọng nói hùng hồn mà âm u lạnh lẽo, giống như một tiếng chuông lớn vang vọng thấu tận xương tủy. Áp bức khổng lồ không có cách chống cự đè lên đám tiểu lại Địa Phủ, không ai dám giấu giếm nói láo trước mặt Quỷ Đế.

Nhưng bán đứng ai cũng không thể bán đứng người anh em biếu thuốc lá, có đúng không? Người ta biếu thuốc lá, còn thông báo vị trí của đám quỷ ngu này cho anh em. Bọn chúng những âm ti tuy chưa cầm được tiền thưởng bắt quỷ, nhưng cũng không thể bán đứng anh em.

Đám quỷ khổng lồ mặt xanh bị trấn áp đến chảy máu mũi, có kẻ bắt đầu nước mắt nước mũi chắp tay cầu xin tha thứ, có kẻ thì gào khóc oa oa:

“Đại vương, chúng tôi không biết gì cả!”

“Đại vương, mong đại vương ngài bỏ qua cho tiểu nhân, chừa cái mạng nhỏ của tiểu nhân, chờ khi tiểu nhân tra rõ ngọn nguồn mấy lời đồn bậy bạ, tiểu nhân nhất định báo cáo với đại vương…”

Có quỷ khổng lồ mặt xanh máu mũi đầy mặt, lòng đầy căm phẫn, như thể cùng chung mối thù: “Không biết tên ngu đần nào gây ra chuyện này, nếu biết đó là ai, ông đây tuyệt đối không tha cho hắn!”

Sắc mặt uy nghiêm của Triệu Văn Hòa dần dần bị sự tức giận và không dám tin thay thế. Ai mà ngờ giao Địa Phủ cho Thập Điện Diêm Vương mấy ngàn năm, bây giờ đám âm quỷ lại miệng lưỡi trơn tru, vô lại khốn nạn đến mức độ này.

Đúng lúc này, sắc mặt của một tên quỷ hạ thần bên cạnh Triệu Văn Hòa đột nhiên thay đổi, gã cúi người thấp giọng nói bên tai Triệu Văn Hòa: “Bệ hạ, tình hình ở mộ Phong Hồn có biến!”

Sắc mặt của Triệu Văn Hòa lập tức khó chịu, đám người bắt quỷ ở dương gian vốn thuật pháp thấp kém, không đủ gây sợ. Nhưng nếu bọn chúng bất kể sống chết chạy ra ngoài, kinh động đến Diêm Vương Địa Phủ, mọi chuyện sẽ lập tức biến thành khó giải quyết.

Thiên Đình, Địa Phủ và Quỷ Vực giống như ba con sói đói nhìn chằm chằm một khối thịt béo Dương Thế. Vốn dương gian là nơi nhỏ yếu thấp kém nhất, bây giờ lại vùng lên trở thành khu đầu cơ kiếm lợi.

Còn phe mà Quỷ Đế kiêng kỵ nhất hiện giờ chính là cái đám hậu sinh khả úy kế nhiệm Địa Phủ —— —— phe phái Diêm Vương.

Thành phố Ngọc, trên đường phố mờ tối vắng bóng người, âm phong quỷ vụ bỗng nhiên tản đi, mười mấy tên quỷ khổng lồ mặt xanh rơi bịch bịch xuống đất, ngu ngơ không biết chuyện gì xảy ra.

“Đám quỷ bự con vừa rồi là cái quái gì thế, sao đáng sợ quá vậy?”

“Dọa chết tao rồi, tao cứ nghĩ suýt chút nữa cái mạng này đi luôn rồi chứ!”

“Hầy, mặc kệ nó, hôm nay coi như xui xẻo… Đi lục tìm mấy cái góc xó xỉnh xem còn con quỷ ngu nào không.”

“Cơ mà, sau này tao phải nói cho anh em khác, không được để lộ chuyện thuốc lá huynh… Ặc, Trương huynh ra ngoài, nếu không đám quỷ ngu kia sẽ tìm cậu ta gây sự.”

Những tên quỷ khổng lồ mặt xanh khác gật đầu liên tục, bọn họ định sau khi trở về Địa Phủ sẽ nói vài lời nhắc nhở chung chung, đồng thời tố cáo chuyện quỷ ngu tạo phản trước mặt Diêm Vương!

Có mấy tên quỷ khổng lồ mặt xanh đau lòng nhìn Câu Hồn Tác của mình đã hóa thành mảnh vụn trên mặt đất, hơn nữa còn không ngừng tưởng tượng, nếu có thể bắt nhốt mấy tên quỷ bự con kia trở về Địa Phủ, ắt hẳn là một cảnh tượng rạng rỡ tuyệt vời biết bao…

Còn trong nghĩa địa bên ngoài thành Thành phố Ngọc, cảnh tượng hỗn độn mà quái dị.

Mười mấy người giấy mỏng dính gió thổi một cái là bay đang lặng lẽ đào xới mồ mả. Gia nhập đội quân người giấy đào mộ còn có “thi thể” cả người toàn là bùn đất mới được đào lên.

Thi thể mới rời khỏi ba tấc đất đó là Chương Dục Cẩn, tuy cả người nằm bất động, chỉ cử động được nửa cánh tay nhưng vẫn cố gắng dùng một tay máy móc đào đất.

Hôm nay Hắc Vô Thường không phải bản thể, Chương Dục Cẩn bị đóng hồn phách, Trương Vũ té lầu vẫn chưa khôi phục, còn bóng lông nhỏ… Ăn quá nhiều khoai chiên Thái tử nên vẫn chưa tiêu.

Tóm lại, toàn đội đang trong tình trạng “tàn phế”.

Tất cả cùng thở hổn hển, tuy vậy, cho dù bọn họ thở không ra hơi nhưng vẫn phải đồng tâm hiệp lực, gắng sức làm lụng trong vòng một giờ mới moi được một nửa số quan tài ra khỏi lòng đất.

Vốn Hắc Vô Thường đang ôm bóng lông nhỏ trong lòng, cơ thể dựa vào mộ bia của Chương Dục Cẩn, tay liên tục cắt tỉa người giấy. Đột nhiên, sắc mặt của Hắc Vô Thường khẽ biến, bất ngờ vung tay.

Đám người giấy đang khom người đào mộ trong nghĩa địa đồng loạt ôm những cái xác đã rời khỏi lòng đất, tung người nhảy xuống mấy cái quách trong hố đất gần nhất, rồi trở tay đậy nắp quách lại.

Chỉ trong vài giây, cả nghĩa địa trống trơn.

Chỉ còn lại Hắc Vô Thường ôm bóng lông nhỏ và Trương Vũ ráng chống đỡ đứng lên vẫn còn ở lại.

Sắc mặt của Trương Vũ lập tức căng thẳng, anh ta nhìn về phía cấp trên đứng bên cạnh. Hắc Vô Thường cảm giác được tầm mắt của cấp dưới, hắn nhàn nhạt dặn dò: “Lần này đừng trốn xuống Địa Phủ, nhớ dùng bình sứ.”

Tay của Trương Vũ đã cầm lệnh bài quỷ sai, vừa nghe vậy anh ta lúng túng vội vàng buông tay, thay thế bằng bình sứ.

Đúng lúc này, làn sương dày đặc như sóng biển quét sạch toàn bộ nghĩa trang. Không tới nửa giây, ánh trăng màu bạc trắng vốn đang rọi xuống nghĩa trang biến mất hoàn toàn, không gian tối đến mức đưa tay không thấy năm ngón.

Cảm giác âm u lạnh lẽo đè ép khiến người ta hít thở khó khăn, tiếng côn trùng kêu vang ngày hè ngưng bặt. Cả nghĩa địa tĩnh lặng chết chóc.

Bóng dáng cao lớn màu đen hiện ra từ trong sương mù dày đặc, bốn quỷ hạ thần chia đều sang hai bên… Chính giữa là Quỷ Đế Triệu Văn Hòa.

Bóng lông nhỏ bị cảm giác áp bách từ quỷ đế dọa sợ, cậu nhỏ giọng kêu chút chít co thành một cục trong khuỷu tay của Hắc Vô Thường, cố gắng áp chế cơn nấc cục.

Nhỡ đâu nấc một cái, phun ra mùi của quỷ Thái Tử trước mặt tên Quỷ Đế đáng sợ này…

Hắc Vô Thường giơ tay sờ lên lớp lông mềm của bóng lông nhỏ, lặng lẽ lấy ra mấy viên kẹo cao su đông lại từ mạng nhện trong túi áo, bỏ vào trong miệng của bóng lông nhỏ.

Ánh mắt của Quỷ Đế Triệu Văn Hòa tràn đầy cảm giác áp bách, giống như mũi tên nhọn đâm thẳng tới. Trương Vũ thân là người phàm ngã huỵch xuống, tay chống mộ bia vùng vẫy mãi vẫn không đứng dậy nổi.

“Mấy tên người phàm đòi bắt quỷ, hả!” Ánh mắt của Triệu Văn Hòa dừng vài giây trên hai người một bóng lông đứng trong nghĩa địa, nhanh chóng cảm nhận được tu vi của hai người này cực thấp.

Nếu không vì kiêng kỵ Diêm Vương, Triệu Văn Hòa cần gì phải phí sức đi lòng vòng như vậy, chỉ cần phẩy tay một cái là có thể khiến cái đám gọi là điều tra vụ án gì đó tan thành mây khói.

Hắc Vô Thường im lặng đứng đó, không mở miệng.

Nhưng bóng lông nhỏ có thể cảm giác được, dường như người đàn ông trẻ tuổi đang ôm cậu chỉ là một cái xác rỗng, sau đó có một thứ gì đó tương tự như linh hồn từ đâu xuất hiện chậm rãi chảy vào, lặng lẽ trao đổi.

Trương Vũ bắt đầu không khống chế được cơ thể, cả người anh ta run rẩy, sắc mặt ảm đạm trắng như tờ giấy. Nhìn thấy linh hồn của mình lại sắp rời khỏi xác, anh ta chỉ đành liều mạng một lần, run lẩy bẩy móc ra bật lửa…

Vì thế, sau khi Quỷ Đế Triệu Văn Hòa nói hết một câu thì phát hiện, mấy tên người phàm tu vi thấp kém trong nghĩa địa vốn không có ý định tiếp lời gã.

Duy chỉ có người đàn ông cầm đầu vẫn đứng thẳng, không nói lời nào.

Mặc dù con thú nhỏ trong ngực người đàn ông rất sợ, nhưng quai hàm lại phình lên, giống như đang nhai kẹo cao su.

Còn tên đàn ông tàn tạ gần chết có tu vi thấp nhất trong số đó, lại móc bật lửa ra… Đốt thuốc hút.

Đám quỷ hạ thần bên cạnh Triệu Văn Hòa bị cảnh tượng đại bất kính này làm cho sợ ngây người, một tên trong đó tiến lên một bước, uy nghiêm gầm lên: “To gan!!!”

Trương Vũ bị tiếng gầm thét ra oai này cuốn lấy, sợ đến mức ngón tay kẹp điếu thuốc run lên, bất chợt ho khan: “Sao… Sao thế?”

Quỷ hạ thần cảm nhận được uy áp của Triệu Văn Hòa bốc lên ở sau lưng, gã nhất thời vô cùng tức giận, thay bệ hạ nhà mình quát hỏi: “Tên người phàm thô thiển từ đâu tới mà không biết Quỷ Đế?”

Tay cầm thuốc lá của Trương Vũ không ngừng run rẩy, “Quỷ, Quỷ Đế?”

Một tên quỷ hạ thần khác râu tóc bạc phơ buồn bã lắc đầu: “Bệ hạ thoái ẩn ngàn năm, người ở Dương Thế hoàn toàn không còn nghe đến danh xưng Quỷ Đế. E rằng hiện giờ lệ quỷ đã là cấp bậc cao nhất ở Dương Thế, đâu ngờ trên lệ quỷ còn có quỷ vương, trên quỷ vương… Mới xưng đế.”

Quỷ hạ thần già cảm khái xong, trong mắt vua tôi toàn là sát ý. Gã nhìn đám người trong nghĩa địa giống như nhìn thấy mấy con trùng thối bò trên giường, chỉ muốn nghiền nát ngay lập tức rồi vứt đi, để cái thứ dơ dáy bẩn thỉu kia cút khỏi tầm mắt.

Triệu Văn Hòa thân là Quỷ Đế nhưng vẫn có sức chịu đựng. Mặc dù hôm nay gã cực kỳ tức giận nhưng cũng khinh thường tự mình động thủ.

Triệu Văn Hòa phất tay áo làm động tác phủi tay, xoay người muốn rời đi.

Trương Vũ giật mình, anh ta còn chưa dùng bình sứ nhỏ mà Hắc Vô Thường cho mình. Không cần biết bên trong là tro phù hay chất độc, trước sau gì cũng phải tạt lên người vào thời điểm quan trọng nhất.

Nhìn thấy đám Quỷ Đế quỷ hạ thần đã xoay người sắp biến mất, chỉ chừa lại một tên quỷ hạ thần muốn giết người diệt khẩu. Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cũng không biết sợi thần kinh nào trong đầu Trương Vũ căng ra, anh ta đột nhiên quát to:

“Tiếp chiêu!!!”

Sau đó vặn nắp bình, rồi ném bình sứ nhỏ về phía cái ót của Quỷ Đế Triệu Văn Hòa một cái vù.

Quỷ Đế Tôn Thư Thành trong trạng thái khói xanh bị nhốt hơn nửa tháng trong bình sứ nhỏ lập tức biến thành dáng vẻ thư sinh, xé gió lao vút đi như một bao cát, xoay vòng vòng —— ——

Ầm!!!

Như một trái bowling, một chọi bốn, hai tên Quỷ Đế, ba tên quỷ hạ thần té lăn lộn tùng phèo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play