Bước ra đường hầm từ buồng xe điện ngầm bị tàn phá, tầm mắt của Trúc Ninh ngược lại sáng lên một chút. Không có vách sắt của toa xe che chắn, tia sáng của đèn đường hầm xa xa chiếu đến, bốn phía xung quanh đen thui từ đưa tay không thấy được năm ngón biến thành màu da cam tạm thời nhìn thấy được dưới ánh sáng mơ hồ.

Lúc này, mặc dù Trúc Ninh vẫn có thể nghe được tiếng khóc sụt sùi rên rỉ của hành khách trong buồng xe, nhưng trong lòng lại cảm thấy yên bình một cách khó hiểu.

Giác quan thứ sáu của Trúc Ninh bén nhạy cảm nhận được sự biến hóa của bầu không khí xung quanh, cảm giác kinh khủng quái dị mơ hồ lúc trước đã biến mất hầu như không còn. Cứ như thể sau khi cậu thanh niên xui xẻo kia chết, tử thần rình rập trong bóng tối cũng rời khỏi nơi này.

Mặc dù có đèn đường hầm nhưng Trúc Ninh vẫn không nhìn thấy rõ cảnh tượng phía trước. Xác của cậu thanh niên kia đập vào tấm biển quảng cáo treo trên vách đường hầm. Từ góc nhìn của Trúc Ninh, hình ảnh nữ minh tinh bưng sữa đậu nành trên biển quảng cáo rõ ràng hơn một chút. Nhưng nếu có quỷ hồn bay ra từ trong thi thể, là kiểu hình bóng mờ mờ ảo ảo, từ hướng của Trúc Ninh lại rất khó phân biệt.

Mặc dù đã yên ổn hơn rất nhiều nhưng trong lòng Trúc Ninh vẫn có cảm giác sợ hãi dâng lên từng chút, cậu dè đặt bước từng bước một, rất chuyên nghiệp nói với quỷ hồn mới được sinh ra không biết mình đang ở đâu: “Quỷ hồn mới vừa té chết từ xe điện ngầm, cậu đừng sợ, tôi là quỷ sai dương gian của Địa Phủ. Chờ khi cậu từ từ chấp nhận sự thật, tôi sẽ đưa cậu xuống Địa Phủ, sau đó theo quy trình tiến hành thẩm vấn đầu thai, rất nhanh.”

Nhưng mà, cái xác phía trước vẫn nằm trong đường hầm đen ngòm, không có phản ứng, cũng không có tiếng quỷ hồn trả lời.

Suốt toàn bộ quá trình, Người giấy nhỏ bị thiếu niên ôm chặt trong tay, ngay cả cơ hội há miệng nói chuyện cũng không có.

Người giấy nhỏ rất buồn bực, từ khi nó được “cắt” ra đời tới nay Tiểu Trúc chưa bao giờ xem nó là phân thần của Vô Thường, là quân chủ của Địa Phủ, thậm chí còn không xem nó là ông chủ, là người mà thuộc hạ có thể nhờ cậy.

Người giấy nhỏ biết rõ, bây giờ thân phận của nó giống như một tấm Bùa Hộ Thân có thể trừ tà, chẳng khác nào cô con gái sợ tối khóc hu hu vừa đi vừa ôm bố…

Người giấy nhỏ cảm giác được ngón tay của Tiểu Trúc ôm càng chặt hơn, dường như càng đi sâu vào đường hầm đen ngòm cậu càng sợ.

Tiểu quỷ phân thân ngọ nguậy giữa ngón tay nắm chặt của thiếu niên, khó chịu nói: “Đây là Oán quỷ chú, cậu đừng sợ.”

Thiếu niên lập tức dừng bước, nâng người giấy nhỏ lên trong bóng tối, hỏi: “Oán quỷ chú là gì?”

Giọng nói của người giấy nhỏ không còn khó chịu, mà khôi phục chất giọng cao ngạo: “Oán quỷ chú là lấy tính mạng của người ta làm chú pháp, người bị nguyền rủa sẽ bất ngờ chết thảm một cách im hơi lặng tiếng. Đây là một trong những chú pháp tàn nhẫn mạnh nhất của hai giới Âm Dương, người ở dương gian không có pháp lực sẽ không làm được.”

Cảm giác được thiếu niên càng sợ hơn, người giấy nhỏ kết thúc quá trình phổ cập kiến thức, nói ra tổng kết làm người ta an tâm: “Nhưng chỉ cần người bị nguyền rủa bỏ mình, Oán quỷ chú sẽ biến mất hoàn toàn.”

Thiếu niên thở phào một hơi, cậu nâng người giấy nhỏ lên, bước chân nhẹ nhàng đi về phía thi thể.

Lúc này, nhân viên an ninh buồng xe xui xẻo bị dập đầu đang nói lắp bắp kể lại tình hình ở đây cho người bên kia điện đàm.

Thật ra ngay từ phút toa xe đứt lìa, chế độ thắng khẩn cấp được khởi động, hệ thống điều khiển đã tự động gửi tin tức đến các trạm xe, thông báo các chuyến xe điện ngầm khác ngừng chạy hoặc không chạy qua đường ray này.

Còn trạm tàu điện ngầm gần nhất đã loạn đến bùng nổ, từ nửa phút trước bọn họ đã khẩn cấp điều động đội cứu viện được thành lập từ các nhân viên làm việc, chạy dọc theo đường hầm đến nơi xảy ra tai nạn. Còn đội y tế thì có lẽ cần năm phút nữa mới đến nơi.

Mặc dù anh nhân viên an ninh toa xe cũng sợ không chịu nổi nhưng vẫn nâng cao giọng an ủi bảy tám hành khách trong buồng xe:

“Mọi người đừng hoảng loạn, theo số liệu từ các đồng hồ đo đạc trên bộ điện đàm thì toa xe chúng ta cách trạm kế tiếp chỉ hơn 400 mét, đầu xe của chúng ta đã đến trạm, hành khách trong buồng xe phía trước đã được giải tán hết.”

“Mọi người bình tĩnh một chút, xin đừng xuống xe, đội cứu hộ đi bộ hơn 400 mét, chỉ cần ba bốn phút là sẽ đến nơi!”

Nhưng mà, tiếng gào bình tĩnh của anh nhân viên an ninh xe điện ngầm lại mang đến tác dụng ngược lại.

Những hành khách kinh hoảng không muốn ở chỗ này đợi thêm dù chỉ một giây vừa nghe trạm kế tiếp chỉ cách nơi này hơn 400 mét, bọn họ lập tức đẩy mấy thứ cản trở vội vàng nhảy xuống xe, mò theo đường ray chạy về trước.

“400 mét chạy hơn hai phút là đến.”

“Đứng ở đây làm cái mẹ gì, nhỡ có xe phía sau đụng tới thì làm thế nào?”

“Đúng đúng, chạy mau đi!”

Anh nhân viên an ninh xe điện ngầm gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, anh ta chỉ đành phải nhảy xuống đuổi theo phía sau: “Chúng ta nên ở trong buồng xe chờ cứu viện… Chờ đã, trong đường hầm rất nguy hiểm!”

Nhưng đám hành khách không muốn nghe anh ta:

“Trong đường hầm thì có gì nguy hiểm, có cọp hả?”

“Đúng vậy, bây giờ thứ nguy hiểm duy nhất đối với chúng ta là phía sau có xe đụng tới, đến lúc đó một người cũng không sống nổi!”

Phía trước, Trúc Ninh đã chạy tới bên cạnh xác chết của cậu thanh niên nhưng tìm một vòng vẫn không tìm được oán quỷ mới sinh ra của cậu ta, chỉ đành phải lên tiếng khuyên giải:

“Không sao, cậu nghĩ thoáng một chút, trúng Oán quỷ chú mà kiên trì qua mấy ngày mới chết, có thể thấy cậu đã rất giỏi rồi. Huống hồ trước khi cậu chết còn chọn ngồi toa cuối cùng của xe điện ngầm, hạ sức ảnh hưởng xuống mức thấp nhất.”

“Cậu suy nghĩ một chút, nếu cậu chọn toa xe thứ nhất bên trái, e rằng bây giờ chỉ có đầu xe là có thể đến được trạm, có đúng không nào?”

Nhưng mà, cả đường hầm vẫn rơi vào tĩnh lặng, không có bất kỳ tiếng đáp nào.

Trên biển quảng cáo bên cạnh, nữ minh tinh vẫn mỉm cười bưng sữa đậu nành. Ánh đèn huỳnh quang yếu ớt chiếu lên cái xác làm nổi bật dòng máu nhuộm đỏ cái trán của thanh niên và cánh tay bị gãy cong queo một góc quái dị.

Cảnh tượng này khiến Trúc Ninh hơi không dám xê dịch cái xác, cậu muốn nhìn xem có phải oan hồn tự bế ở nơi mình mới chết hay không.

Hành khách phía sau đi tới, vừa thấy cái xác trên đường ray lại bắt đầu một trận gào thét kinh hoàng. Bọn họ vô thức chạy nhanh tới trước sau đó vấp ngã trên đường sắt.

Trúc Ninh đành phải quay đầu trấn an mọi người: “Mọi người đừng sợ, bây giờ đã không có bất kỳ nguy hiểm nào.”

Nhưng ngay vào lúc này, “xác” cậu thanh niên nằm trên đất đột nhiên kêu rên, sau đó yếu ớt ngọ ngoạy muốn đứng lên: “Cứu mạng! Gọi xe cứu thương giúp tôi với, hình như tay của tôi lại gãy nữa rồi… Ai da!”

Trúc Ninh: “…”

Trúc Ninh: “Xong, bây giờ hết an toàn rồi.”

Theo tiếng kêu rên thống khổ nhưng tràn đầy sức sống của cậu thanh niên, một trận ớn lạnh tận thấu xương bao phủ toàn bộ đường hầm, sát ý âm trầm kéo dài áp bách không biết từ đâu kéo tới.

Mấy hành khách phía sau không dám chạy vượt qua cái xác mới vừa thở phào nhẹ nhõm vì cậu thanh niên còn sống, vào giờ phút này lại không biết có chuyện gì xảy ra. Nhưng bởi vì sợ tối nên tất cả bảy vị hành khách đều tập trung bên dưới ánh đèn huỳnh quang yếu ớt chỗ tấm biển quảng cáo, ai nấy đều hoảng hốt nhốn nháo nhìn xung quanh:

“Có chuyện gì thế?”

“Sao tự nhiên lạnh quá vậy?”

Cậu thanh niên bò dưới đất nhưng không đứng dậy nổi còn đang kêu thảm cầu xin Trúc Ninh gọi điện thoại cho xe cứu thương, giơ cánh tay hoàn hảo còn sót lại run lẩy bẩy nắm ống quần của Trúc Ninh.

Trúc Ninh không biết làm sao, cậu nửa ngồi nửa quỳ hạ thấp giọng nói: “Cậu trúng Oán quỷ chú, không nên gọi cho xe cứu thương. Vẫn nên chừa một con đường sống cho các bác sĩ đáng thương ở trung tâm cấp cứu thì tốt hơn.”

Cậu thanh niên run lẩy bẩy: “Cái, cái gì?”

Bây giờ, anh nhân viên an ninh của xe điện ngầm cũng đã hốt hoảng chạy tới, định khuyên hành khách trở lại trong buồng xe chờ đợi.

Nhưng ngay vào lúc này, từng chiếc từng chiếc đèn chiếu sáng trong hầm đột nhiên tắt phụt… Bóng tối từ cuối đường hầm chậm rãi tấn công vào mắt mọi người.

Mười mấy giây đồng hồ sau, toàn bộ đường hầm rơi vào bóng tối đen ngòm yên tĩnh. Hành khách và nhân viên an ninh mới vừa ồn ào cãi vả đồng loạt sợ ngây người, suốt toàn bộ quá trình không một ai dám nói chuyện.

Bọn họ theo bản năng tụ lại dưới nguồn sáng duy nhất, bảy tám người gần như dính vào biển quảng cáo.

“A!!!!!!”

Một tiếng thét chói tai kinh hoàng đột nhiên truyền đến từ giữa đám hành khách.

“Mọi, mọi người nhìn tấm biển quảng cáo…”

Rất nhiều người bị tiếng thét chói tai này làm cho tóc gáy toàn thân dựng lên, bọn họ vô thức nghiêng đầu nhìn về phía tấm biển quảng cáo gần như dán vào trên mặt bọn họ —— ——

Hóa ra nụ cười của nữ minh tinh bưng ly sữa đậu nành càng lúc càng rộng, cả cái miệng gần như biến thành một cái hố to đen ngòm, còn làn da mịn màng cũng nhanh chóng xám xịt…

“A a a a a!”

“Đó là cái gì!!!”

“Cứu mạng —— —— ”

Trong lúc đám hành khách tập trung ở nơi này điên cuồng gào thét, chẳng biết từ lúc nào tấm biển quảng cáo lại khôi phục như cũ. Vẫn là nữ minh tinh mặt mũi xinh đẹp, đôi môi mỉm cười rạng rỡ, tay cầm ly thủy tinh chứa sữa đậu nành tinh khiết.

Nhưng tất cả mọi người đều liều mạng chạy sang phía đối diện, thậm chí không ít người còn đạp lên cậu thanh niên hơi thở mong manh kia.

Nếu Trúc Ninh không lanh tay lẹ mắt kéo cậu ta, suýt chút nữa cậu thanh niên kia đã bị một người mập mạp nặng chừng 200 cân đạp lên đầu, sau đó có lẽ là gánh tội giết người trên lưng.

“Tôi, tôi bị hoa mắt sao?” Có người run lẩy bẩy hỏi: “Mới vừa rồi mọi người có nhìn thấy, mặt của người phụ nữ kia…”

Trúc Ninh khẳng định chắc chắn: “Nhìn thấy.”

Người nọ càng run dữ dội hơn, giọng điệu dồn dập: “Ý tôi là có có có… mặt quỷ… xuất hiện…”

Theo giọng nói run run của người nọ, bầu không khí cực kì kinh khủng lan tràn giữa mọi người.

Nhưng giọng nói của Trúc Ninh lại thong thả, cậu suy nghĩ cách mô tả thích hợp rồi trả lời: “Nhìn thấy, có hơi giống người đàn ông trong bức tranh “Tiếng thét”, nhưng có thêm tóc.”

Mọi người: “…”

Trúc Ninh cũng coi như là quỷ sai chuyên nghiệp, có nghĩa vụ trấn an nỗi lo của người bình thường bị hại: “Đừng sợ, cái mặt quỷ kia không phải nhằm vào mọi người. Nó cố ý dọa mọi người sợ hãi để mọi người chạy đi dẫm chết cậu thanh niên này trong lúc hoảng loạn.”

Đám hành khách càng run dữ dội hơn, bọn họ nghe hiểu mỗi một chữ Trúc Ninh nói ra, nhưng khi hợp lại cùng nhau…

Nhân viên an ninh của xe điện ngầm bị cậu thanh niên gảy tay và và mặt đầy máu tươi hù dọa, anh ta nắm máy bộ đàm gào lên: “Ở đây có hành khách bị thương nghiêm trọng, cần cáng cứu thương!”

Tiếng nói đứt quãng của đội cứu hộ truyền tới trong bộ đàm: “Chúng tôi xuất phát từ lối ra phía Bắc của trạm, đi dọc theo đường hầm 10 phút, theo tính toán chúng tôi đã đến nơi, nhưng mà… Tất cả đèn của đường hầm nối giữa hai trạm đều đã tắt, chúng tôi không thấy phía trước, rốt cuộc mọi người đang ở đâu?”

Đám hành khách thò đầu nhìn về phía cuối đường hầm, tầm nhìn của bọn họ chỉ có thể tới giới hạn một, hai trăm mét. Nhưng toàn bộ là một màu đen kịt, không có bất cứ một tia sáng nào.

Một ý niệm cực kì khủng khiếp xông lên trong lòng của tất cả mọi người, có lẽ đội cứu hộ sẽ mãi mãi không tới được đây.

Trong hầm… Có thứ “dơ bẩn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play