Cắt Đứt Tơ Hồng

Chương 1


4 tháng


Tác giả: Mạn Mạn Thiên Vân.

______________________________________________

Trong quán cà phê khá nổi gần đây, Nguyễn Văn Tuấn vẻ mặt đau xót đưa tay bụm mặt Lê Huy xoay 360° dùng giọng nói làm người nổi cả da gà không ngừng lảm nhảm. 

Nguyễn Văn Tuấn. "Mày hình như gầy hơn rồi, tao mới đi du lịch 1 tuần mà sao mày lại thành ra như vậy rồi !".

Nguyễn Văn Tuấn. "Uổng công tao vất vả nuôi béo mày bấy lâu !!".

Đã quá quen với thuộc tính gà mẹ của thằng bạn Lê Huy để yên cho hắn làm gì làm đến khi cảm xúc người kia hạ xuống thì mới lên tiếng. "Tao gọi mày ra đâu phải để mày thương tâm thương xót đâu, với lại tao không có gầy đi".

"Sao lại không gầy !". Nguyễn Văn Tuấn không đồng ý phản bác. "Cân nặng bản thân mày mày rõ hơn tao sao?!!".

Lê Huy cảm thấy lời này hơi ngược ngược nhưng nghĩ lại ba năm nội trú cấp ba, hai năm đại học vấn đề ăn mặc của cậu đều là một tay Văn Tuấn lo liệu thiệt.

Nguyễn Văn Tuấn vẫn đang bật tính năng gà mẹ phàn nàn. "Thiệt tình cái căn bệnh kì quái của mày đúng là làm người lo lắng...".

Lê Huy cười trừ. "Haha, cũng hết cách rồi...".

Đúng là hết cách thật rồi, từ nhỏ Lê Huy không biết mắc phải căn bệnh nào mà hằng năm cứ vào mỗi đêm trăng tròn lại tái phát. Lúc đầu chỉ là những triệu chứng vặt vãnh thường thấy như xót đau đầu nhưng dần dần theo cậu lớn triệu chứng dần nặng thêm, bây giờ nó còn có xu hướng ảnh hưởng đến vận may của cậu rồi…

Nghĩ đến hai ngày trước mình suýt chút bị xe tải đụng Lê Huy nghĩ thôi đã sợ.

Tốt nhất không nên nói cho Văn Tuấn không không biết cậu ấy có nhập viện không nữa…

Nguyễn Văn Tuấn. "Hay mày tìm đến ông thầy kia xem thử đi Huy".

Mải suy nghĩ Lê Huy không nghe rõ cậu hỏi lại. "Mày vừa nói gì vậy?".

Nguyễn Văn Tuấn. "Tao nói là mày đi gặp thử ông thầy kia đi, tao khai thật luôn là một tuần này tao không có đi du lịch gì hết...".

Văn Tuấn thần bí ghé lại gần Lê Huy nhỏ giọng nói. "Tao có con em họ nghe nói là bị vong theo người nhà nó lo sót vó, đi gặp biết bao thầy nổi tiếng đều không xong...".

"Mới tuần đây thôi, cô tao nghe lời người nào đó liền dẫn con bé tới gặp cái ông thầy đó. Tao sợ họ gặp phải lừa đảo nên cũng đi theo nhưng mày không tưởng tượng được đâu, mới ở hai ngày người liền khỏi rồi!!".

Lê Huy hồ nghi hỏi. "Thần kì như vậy?".

"Chắc chắn!!". Nguyễn Văn Tuấn gật đầu, biết bạn mình xưa không tin chuyện quỷ thần liền khuyên nhủ. "Hay mày đi thử đi Huy, mấy năm nay mày đi hết bệnh viện ngoại nội đều không có kết quả mà...".

Hắn dùng ánh mắt mong chờ nhìn cậu, chỉ thấy thanh niên nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ thật lâu cuối cùng cũng đưa ra quyết định. 

"Được, tao cũng muốn xem người này tài giỏi đến mức nào".

Nguyễn Văn Tuấn vui mừng nhảy bật khỏi ghế khiến ánh mắt của mấy vị khách đều dồn vào họ. Nhưng hắn không quan tâm mà ôm chầm lấy Lê Huy miệng cười không khép được. 

Nguyễn Văn Tuấn lúc này là nội tâm vô cùng kích động. 'Cuối cùng cậu ấy cũng đáp ứng thử phương pháp tâm linh rồi!!". Không hiểu sao có chút cảm giác thành tựu…

Đứng trước ngôi nhà trông rất cổ giữa lòng thủ đô Lê Huy hoài nghi mình có còn đang ở Hà Nội không. 

Ngôi nhà như không gian khác ngăn cách với sự ồn ào bên ngoài, kì dị đến mức làm người luôn tin tưởng vào khoa học như Lê Huy cũng có chút bắt đầu nghi thần nghi quỷ.

Lê Huy. 'Này cách âm cũng quá tốt đi !?'. 

"Là nơi này thật sao Tuấn..?". Lê Huy không chắc hỏi lại người bên cạnh. 

Nguyễn Văn Tuấn. "Đúng vậy mà, tao không có nhớ lầm đâu". 

Nghe lời chắc chắn của hắn cậu nghĩ nơi này cũng quá yên tĩnh đi... mà khoan, những nơi như này không phải mới hợp với mấy thứ kia sao?!.

Đương lúc hắn còn chìm trong suy nghĩ Nguyễn Văn Tuấn đã hướng ngôi nhà gọi lớn. "Lão Trần!! Có khách !!".

Lê Huy đều bị hành động của hắn làm giật mình, lòng nghi hoặc không phải nói những người làm nghề này rất kiên kị nhiều thứ sao? La to vậy lỡ phá người ta đang làm gì gì đó, về họ sẽ không bị ém bùa, ngải gì đó chứ…

Mệt cậu suy tưởng nhiều khoảng ba giây sau trong nhà truyền đến giọng nói khàn đục của ông lão cũng không có tơ độc đột nhiên bắn ra gì đó. 

"Đến rồi sao không vào...".

Lần đầu tiếp xúc với mấy thứ này Lê Huy khép nép đi theo sát Nguyễn Văn Tuấn, đến khi cánh cửa kẽo kẹt mở ra cậu suýt bị cảnh tượng trong phòng doạ hú hồn.

Dù không như trong mấy phim kinh dị thường hay xem nhưng những thứ này vẫn làm Lễ Huy rén nhẹ. 

Mùi nhang bay lượm lờ quanh mũi, khắp nơi là ánh sáng của cây nến và ánh đèn đỏ của bóng đèn ngủ. Mà phía đối diện cậu là cái bàn thờ khổng lồ, phía trên thờ mấy vị cậu biết lẫn không. 

Căn nhà như những gì Lê Huy nghĩ như cũng không giống lắm, khắp nơi đầy bùa chú với tượng thần thờ cúng nhưng lại toát lên hơi thở trang nghiêm thần bí không giống lừa đảo chút nào. 

"Đứng đực ra đấy làm gì..".

Giọng nói đột ngột vang lên bên tai làm Lê Huy sởn cả người, định thần nhìn lại chỉ thấy trước phòng ngủ bên tay trái không biết từ khi nào một ông cụ trên người vận bộ áo trực lĩnh đứng đấy.

Cũng không già lắm, người được Nguyễn Văn Tuấn gọi là lão Trần ngoài tuổi ngũ tuần mặt mày âm trầm tóc tai râu ria hơi dài, tạo hình tiêu chuẩn của mấy người làm nghề thầy pháp mà Lê Huy hay thấy trong phim.

Chỉ thấy lão Trần quay người lại vào phòng, gọi hai người. "Vào đây".

"Đi thôi...". Nguyễn Văn Tuấn nói rồi kéo tay cậu theo sau lão Trần vào phòng ngủ. 

"Cậu...". Lão Trần ngước nhìn Lê Huy một cái rồi lại băn khoăn nhìn vào cái chén đổ đầy nước trên tấm chiếu. 

Nhìn ông trầm ngâm muốn nói lại thôi tim Lê Huy như muốn vọt ra ngoài, lòng nghĩ không lễ nhìn ra cái gì đó?. 

Bên cạnh Nguyễn Văn Tuấn cũng lo lắng đứng ngồi không yên. 

Trong lòng thì cố chấn an bản thân đừng mê tín Lê Huy mở miệng hỏi. "Bệnh của tôi thật sự có liên quan đến cái đó sao thưa thầy..?".

Lão Trần im lặng hồi lâu mới mở miệng. "Hừm... trường hợp của cậu có chút hiếm gặp...".

Hiếm gặp?. Nguyễn Văn Tuấn trong lòng nhảy dựng, thấy lão nói nửa liền im thì vội vàng hỏi. "Cậu ấy thật sự bị mấy cái đó theo sao!? Làm sao để chữa khỏi vậy !?".

Hắn hỏi liên tục, lão Trần đưa tay cản lại đoạn đứng lên bảo. "Ta dẫn cậu đi gặp sư thúc ta, chắc vị đó sẽ giải quyết được vấn đề của cậu...".

Bước ra khỏi ngôi nhà lần nữa cảm nhận được sự ồn ào vốn có của thành phố Lê Huy cứ ngỡ như cách mấy năm.

Trông sang bên cạnh Lê Huy có chút không tin vào mắt mình, lão Trần đang xài điện thoại !?. Có phải hơi phá thiết lập không ?!.

Mà thực tế nói cho cậu biết lão Trần không chỉ biết xài điện thoại mà còn rất thuần thục đặt Grab...?.

Lê Huy. "(⁠☉⁠。⁠☉⁠)⁠!".

Thời buổi kinh tế bác tài chạy grab ô tô nhận đơn chưa đầy một phút đã dừng xe trước mặt họ. 

Lão Trần dẫn đầu ngồi vào ghế phụ, nói với hai người. "Lên đi..".

Sau khi đã ổn định vị trí lão Trần quen thuộc báo ra một cái địa chỉ. "Tới 29 Liễu Giai...".

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play