Phu quân ngài thật đáng thương a! Nguyễn Vũ Kỳ không nhịn được mà vồ đến ôm lấy y.
Bị người ôm chầm lấy, Triệu Thiên Minh có chút sửng sốt, nhìn ngón tay bạch ngọc thon thả của người nọ, lại lần nữa phát ngốc.
Không hề nhận ra biến hóa của y, Nguyễn Vũ Kỳ chần chừ buông tay ra, đấu tranh một lúc vẫn đưa ra quyết định, phải tìm tên Triệu Phong Quảng tính sổ mới được.
Vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã tự mình tìm đến cửa. Triệu Phong Quảng một thân trường bào sặc sỡ khảm đầy ngọc thạch, trái ôm phải ấp hai tiểu thiếp, nghênh ngang mà đến, nhìn cái bản mặt kiêu ngạo của hắn, cũng biết tên này rất thiếu đòn.
“Chào huynh trưởng, chào huynh tẩu.” Triệu Phong Quảng đại khái chào hỏi cho có lệ, hắn nhướng một bên mày đánh giá vị tẩu tử mới vào cửa hôm qua của đại ca hắn.
Hoàng thượng ban hôn nhưng không cho tổ chức đại lễ, tìm một cái nhi tử bối phận thấp hèn đem gả cho ca ca, vừa sỉ nhục y, vừa không sợ y mượn thế lực ngoại thất có cơ hội trở mình. Nhưng dung mạo thê tử ca ca thật không tệ, mày rậm, mắt to tròn sáng loáng, môi mỏng màu hồng nhạt, lúc mím lại giương thành độ cong tuyệt đẹp, vóc người cũng nhỏ nhắn mảnh khảnh, bộ dạng thật thanh tú.
Ta là huynh tẩu của ngươi, vậy mà ngươi còn dám trưng ra bộ mặt biến thái này trước ta, đây là không biết cách thu liễm hay tưởng rằng sẽ không ai nhận ra.
“Tiểu thúc, luận về vai vế, ta lớn hơn ngươi, trong phủ tướng quân, trừ tướng công ta ra, ta cũng xem như là lớn nhất. Thế nào tiểu thúc ngay cả cách chào hỏi bề trên cũng không biết.” Nguyễn Vũ Kỳ ưỡn người, sống lưng thẳng tắp, hiên ngang buông lời châm chọc.
Ngươi tưởng ta là tam công tử Tàn gia luôn để người ức hiếp khi trước sao? Ta hiện tại chính là Nguyễn Vũ Kỳ, cam chịu số phận nhưng không chịu áp bách.
“Ngươi!” Triệu Phong Quảng mặt mày đỏ bừng, đẩy ngã hai tiểu thiếp xuống đất, chỉ tay mắng: “Ngươi ngươi ngươi…”
“Ngươi cái gì? Nói không thành lời hay tiểu thúc bị cà lăm, nói chuyện không rõ?” Nguyễn Vũ Kỳ nheo mắt, nghiêng đầu đưa tai về phía hắn, tỏ vẻ đang chăm chú lắng nghe.
Triệu Phong Quảng tức giận thở gấp, ai đồn Tàn Thư thiếu gia nhà Hộ Bộ Thị Lang hiền lành nhút nhát, ở nhà chỉ như hạ nhân, suốt ngày bị chửi mắng cũng không dám hé răng cãi lại. Vậy cái tên không biết xấu hổ trước mặt hắn là ai? Rõ ràng lời đồn và người thật không cùng một dạng.
Triệu Thiên Minh đứng bên cạnh Nguyễn Vũ Kỳ, cảm giác tồn tại rất mờ nhạt, y chuyên chú theo từng cử động ngón tay hắn, nhìn đến xuất thần.
Nhận ra tầm mắt người nọ, Nguyễn Vũ Kỳ dường như phát hiện được một thứ rất thú vị, hắn giơ tay lên cao rồi hạ xuống, Triệu Thiên Minh cũng theo đó đảo tròng mắt, rồi lại qua trái qua phải, y cũng liếc mắt nhìn theo, cuối cùng hắn đem hai tay giấu vào ống tay áo, y liền nhíu mày không vui.
Phu quân hắn sao lại đáng yêu thế chứ!
“Thích?” Xòe hai bàn tay đưa đến trước mặt y, Nguyễn Vũ Kỳ híp mắt cười hỏi, quả nhiên Triệu Thiên Minh rất thích tay của hắn, y lập tức bắt lấy vân vê tới lui một hồi lâu cũng không muốn buông tha.
Nhìn một màn tình chàng ý chàng của bọn họ, Triệu Phong Quảng tức đến nghiến răng nghiến lợi, hai tên này dám coi hắn như vô hình, cái này có gì đáng để diễu võ dương oai.
“Không biết xấu hổ, giữa thanh thiên bạch nhật còn kéo kéo lôi lôi.” Triệu Phong Quảng hừ lạnh châm biếm, đôi cẩu nam nam này thật ngứa mắt.
“Cái gì không biết xấu hổ?” Nguyễn Vũ Kỳ nheo mắt hỏi lại: “Ta là thê tử được tam môi lục sính rước vào cửa Triệu gia, được hoàng thượng đích thân chỉ hôn, người không biết xấu hổ phải là ngươi.”
“Là ta?” Trợn trắng mắt mà nhìn người nọ, đưa tay chỉ chỉ chính mình, Triệu Phong Quảng hắn như thế nào gọi là không biết xấu hổ?
“Đúng vậy, chỗ phu phu chúng ta tú ân tú ái, người ngoài như tiểu thúc xen vào làm gì, ta đâu bỏ tiền thuê ngươi.” Nguyễn Vũ Kỳ khinh thường, nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, tay vẫn bị người giữ lấy vuốt ve tìm tòi, lòng bàn tay hắn có hơi tê ngứa.
“Ngươi ngươi ngươi…” Bề ngoài mềm mỏng vô hại, miệng lưỡi lại chua ngoa, cả đời Triệu Phong Quảng chưa từng chịu thiệt như vậy.
“Tiểu thúc, vốn từ của ngươi ít ỏi đến vậy sao, từ đầu đến cuối cứ ta ta ta, ngươi ngươi ngươi, có thể đổi mới chút không?” Nói chuyện với tên này thật nhàm chán, một thân hoa phục diêm dúa sến súa, lại là hạng tẻ nhạt đến đáng thương hại.
“…” Triệu Phong Quảng im bặt.
“À, mém chút nữa là quên, ta có chuyện trọng đại cần thương lượng với tiểu thúc.”
Triệu Phong Quảng hốt hoảng lùi về sau, chỉ thấy người nọ từng bước ép sát, vẻ mặt vô lại tươi cười, giọng nói hắn phát ra đã có chút lắp bắp: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Bất đắc dĩ kéo tay ra, Nguyễn Vũ Kỳ vỗ vỗ mu bàn tay phu quân: “Tướng công tạm thời đứng ở đây chờ ta, ta giải quyết chút chuyện, rất nhanh sẽ quay lại.”