Ba ngày sau, hôn lễ của Tàn Tuyết sẽ diễn ra, thế nên Nguyễn Vũ Kỳ gần đây cũng bận rộn chuẩn bị, lên kế hoạch cướp tân nương. Ngồi ở đình viện dùng điểm tâm, Triệu Thiên Minh phát hiện cục bột mềm đang phát ngốc, y liền cầm một miếng quế hoa cao nhét vào miệng đối phương.
“Thư Thư ăn bánh.”
Nguyễn Vũ Kỳ bừng tỉnh, “a” một tiếng há miệng. Cắn vào một ngụm, hắn vừa nhai vừa suy nghĩ, bất chợt một ý tưởng điên rồ lóe lên trong đầu: “Minh Ngốc, ta có cách rồi!”
“Hử?” Triệu tướng quân khó hiểu, chỉ là thấy thê tử vui vẻ, y cũng vỗ tay hoan hô theo.
Cảnh tượng phu phu hai người đùa giỡn đều được Lữ Phiến Vân ở xa thu vào mắt, không hiểu sao y có chút khó chịu. Cúi đầu nhìn món quà mình cất công chuẩn bị, y hít sâu một hơi lấy đủ can đảm bước về phía Tàn Thư.
Giống như nhận ra sự xuất hiện của người nọ, Nguyễn Vũ Kỳ chậm rãi quay đầu. Khoảnh khắc bọn họ chạm mắt nhau, hắn mơ hồ nhìn thấy hắc mâu Phiến Vân run lên nhè nhẹ, một loại xúc cảm khó diễn tả bằng lời.
Nguyễn Vũ Kỳ thành thành thật thật nhận lấy, hắn vươn tay mở ra bên trong là một chiếc quạt làm bằng tre, trên nan quạt còn được tỉ mỉ khắc vài ký tự nhỏ, hắn muốn đọc, nhưng kỳ thật chữ viết rất nhỏ, căn bản đọc không ra.
“Cảm ơn ngươi.” Hắn biết chính mình hôm đó cũng có phần quá đáng, dù gì mọi việc đối phương đang làm đều muốn tốt cho phu phu bọn họ: “Chuyện đó ta cũng có lỗi.”
Cuối cùng chiến tranh lạnh tại phủ tướng quân cũng chấm dứt, hạ nhân trên dưới đều vui mừng, chỉ riêng một người…
Núp sau hòn non bộ, Triệu Phong Quảng nhíu mày nhìn Lữ Phiến Vân, trong lòng hơi xao động.
***
Chuyện tể tướng thú đích nữ nhà Hộ Bộ Thị Lang làm thiếp, rất nhanh đã truyền khắp kinh thành. Nếu là ngày trước, với thân phận của Tàn Tuyết, dù không nhập cung gả vào hoàng thất, cũng sẽ gả vào gia đình quyền quý làm chính thê. Thế nhưng hiện tại đều đảo ngược, Tàn Viễn trong triều đã sớm rớt đài, lúc trước vì nhận được thánh sủng của hoàng đế mà lão đắc tội với không ít người, bây giờ rơi vào tình cảnh này, lão chỉ còn cách khúm núm theo sau lấy lòng tể tướng.
Nghĩ đi nghĩ lại, dù tể tướng mang lòng riêng đồng ý nạp Tàn Tuyết vào phủ làm tì thiếp, nhưng đãi ngộ xem như không tệ, kiệu bốn người khiêng, một gương sính lễ, thậm chí lão còn đích thân ra ngoài, dìu tân nương tử vào phủ.
Nguyễn Vũ Kỳ trốn trên mái nhà, từ trên cao nhìn xuống đám đông hô hào, thấy tể tướng đã hơn sáu mươi tuổi mà vẫn giữ thói “trâu già thích gặm cỏ non”, hắn cũng phải cảm khái người cổ đại quả thật không quan ngại vấn đề tuổi tác. Thử đổi thành ở thời hiện đại của hắn, không bị mắng là biến thái cũng là sự ô nhục của xã hội.
Hôn lễ cử hành xong, Tàn Tuyết được nha hoàn đưa về phòng tân hôn, tể tướng thì ở một bên uống rượu mừng.
Thấy nàng rời đi, Nguyễn Vũ Kỳ liền kéo khăn bịt kín mặt, lặng lẽ bám theo. Đi được một khoảng mới đến hôn phòng, Tàn Tuyết dừng bước thì thầm vào tai nữ hầu, cũng chẳng biết bọn họ nói gì với nhau, chỉ thấy sau đó nàng ta một mình đi vào trong, còn nha hoàn lại quay đầu rẽ sang hướng khác.
Chẳng cần nghĩ cũng biết đám người này đang âm mưu điều gì, Nguyễn Vũ Kỳ theo dõi nữ hầu đi đến cửa sau hậu viện, bên ngoài đã có người chờ sẵn. Tên đàn ông đô con vác trên lưng một nữ nhân vận y phục màu đỏ, bao bố trùm kín đầu, thân hình nàng mềm nhũn mặc người rinh tới lui.
Lúc này trong đầu Nguyễn Vũ Kỳ lại nhớ đến bộ dạng thảm thương của Tàn Thư khi bị ép gả cho Tiểu Minh Ngốc, đồng dạng bất tỉnh nhân sự bị bán ra ngoài.
Bên này, gã đô con đang đi theo chỉ dẫn của nha hoàn, bất chợt nghe thấy động tĩnh phía sau, chưa kịp xoay người liền bị một lực mạnh tác động vật lý lên ót, gã chỉ kịp “á” lên một tiếng, tiếp theo liền ngã xuống.
Nữ hầu chưa hay biết có chuyện xảy ra, vẫn ung dung trở về tìm chủ nhân lãnh thưởng. Tận lúc phát hiện ra gã to béo và ngũ tiểu thư đồng thời biến mất, chưa đợi ả kịp phản ứng đã phải hứng chịu một trận đòn đến từ Tàn Tuyết.
“Đồ ăn hại! Khốn kiếp!” Gương mặt Tàn Tuyết tràn ngập sự giận dữ, nàng dơ chân đạp liên hồi vào bụng nha hoàn, khiến ả đau đớn kêu rên.
Cơn thịnh nộ chưa nguôi ngoai, bên ngoài lại vang lên tiếng nói của tể tướng, thân thể Tàn Tuyết từ từ trượt dài xuống đất, sắc mặt nàng trắng bệch, cả người run lẩy bẩy, cứ lặp đi lặp lại những từ vô nghĩa: “Không, không… chết… không… chết.”
***
Trên giường, nữ hài mơ màng tỉnh giấc, cả người chỗ nào cũng đau ê ẩm, khó khăn lắm mới mở to hai mắt, ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh. Bối cảnh này, cách bài trí này…
“Á, đây là đâu?” Nàng ngơ ngác nhìn mọi thứ xa lạ trước mắt, có chút mù mịt. Rõ ràng ngày hôm qua nàng bị cha đánh ngất mang đến phủ tể tướng làm vật thế mạng cho tỷ tỷ, hiện tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Tàn Du Nhi còn chưa kịp định hình mọi chuyện, Nguyễn Vũ Kỳ đã bê khay thức ăn đi vào, thấy nàng tỉnh lại, hắn không khỏi có chút mừng rỡ: “Muội tỉnh rồi sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT