Đánh một cái rùng mình, thật lạnh! Hắn nhìn sắc trời ước chừng đã qua giờ Hợi, hai người cũng không thể nào qua đêm ngoài trời đi. Mặc kệ y muốn hay không, trước hết lôi người vào phòng cái đã, may cho hắn, Triệu Thiên Minh rất phối hợp, một đường ngoan ngoãn không phản kháng mặc hắn kéo đi.

Về tới tân phòng, Nguyễn Vũ Kỳ cởi bỏ y phục tân nương rườm rà chỉ để lại lớp nội y màu đỏ, đặt Triệu Thiên Minh lên giường gỗ, bản thân đi lại quanh phòng mất hồi lâu mới tìm được tay nải của mình. Hắn thổi phù may mắn, bên trong ít nhất cũng còn có quần áo để thay đổi.

Vậy còn y?

Hắn tiếp tục đào bới từng ngóc ngách, sau cùng đưa ra kết luận, phu quân hắn không có quần áo, lại nhìn trường sam trên người đối phương đã nhăn nhúm rách rưới, cái này bao lâu rồi y chưa tắm rửa?

Phát hiện một việc động trời, hắn cười lạnh, tại chính nhà của mình mà còn không bằng cả hạ nhân, người bình thường bị đối xử như súc vật kiểu này, chưa điên cũng sẽ có ngày bị ép tới điên.

Triệu Thiên Minh không biết hắn đang nghĩ gì, yên tĩnh ngồi im không nhúc nhích, vẻ mặt mù mịt nhìn về trước.

Trước viện tử bỏ hoang có một cái giếng, Nguyễn Vũ Kỳ nhìn ngọn núi bất động trên giường, nghĩ nghĩ vẫn nên tới đó múc nước giúp y tắm rửa. Lúc trở về, trên tay hắn cầm chậu nước lạnh, đem chậu đặt trên bàn gỗ, để ý mới thấy tự bao giờ phía trên có thêm hai quả hồng đỏ cam căng mịn. Khóe mắt tràn ngập ý cười, hắn lén lút nhìn Triệu Thiên Minh, y vẫn một bộ ngốc lăng không biết gì.

“Tướng công, mau lại đây.” Nguyễn Vũ Kỳ ngoắc tay gọi y, phu quân vẫn sừng sững đóng cọc tại chỗ ngó lơ.

Thở dài, hắn đem khăn tay thấm nước rồi vắt khô đi tới, Triệu Thiên Minh cũng coi như là phối hợp, để hắn giúp mình trút bỏ quần áo bẩn trên người. Nguyễn Vũ Kỳ nhìn không chớp mắt, thân hình cân đối, cơ thịt săn chắc, làn da rám nắng đầy nam tính, thật ganh tị mà!

Đến lúc mọi thứ xong xuôi đâu vào đấy, hắn đem khăn thả lại vào chậu, nhìn người lõa thể trên giường hầu kết khẽ động, âm thầm nuốt nước miếng.

Quên mất, lấy gì cho y mặc bây giờ? Cũng không thể mặc lại đồ cũ đi.

Lục lọi tay nải lấy ra bộ y phục coi như rộng rãi mặc cho y, nhưng vóc người Triệu Thiên Minh cũng quá là cao lớn, y phục của hắn vẫn là hơi chặt.

Từ đầu tới cuối, y cứ như khúc gỗ, không chớp mắt, không nhìn tới, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có ngơ ngác, ngơ ngác rồi ngơ ngác. Nguyễn Vũ Kỳ thừa nhận phu quân hắn dù trí lực chỉ dừng lại ở mức năm sáu tuổi, nhưng cái kiểu để người hầu hạ này đã ăn sâu vào máu rồi.

Thu dọn khăn, chậu, tùy ý lau sơ qua bản thân, lúc quay trở lại tân phòng đã phát hiện y nằm trên giường nhắm mắt ngủ khò khò.

Sung sướng quá đỗi!

Nguyễn Vũ Kỳ cũng chả trông mong phu quân chờ hắn về cùng ngủ, dù gì y cũng không có năng lực nhận biết. Đấm đấm thắt lưng đau nhức, hắn cũng đến nằm bên cạnh, đối mặt với y.

Theo như ký ức còn sót lại của Tàn Thư, mười sáu tuổi Triệu Thiên Minh đã là anh tài xuất thiếu niên, chỉ huy ba mươi vạn quân đánh đuổi nước đế quốc. Tuy hiện tại đã có hơi ngốc, nhưng dáng vẻ ngốc manh này, chung quy vẫn rất đáng yêu.

Thẫn thờ nhìn người trước mắt, lông mi dài, bạc thần xinh đẹp mím chặt, bộ dạng ngốc lăng, còn có hai quả hồng trên bàn nữa,… Bất tri bất giác, hắn cũng thiếp đi.

Thật mệt! Cuộc sống dưới thân phận Tàn Thư này rồi sẽ đi về đâu? Hắn không nghĩ tới, cũng không có khả năng thay đổi được, tốt nhất cứ bình thản mà tiếp nhận.

Phòng chứa củi chỉ có một ngọn nến phát ra ánh sáng yếu ớt, gió đêm theo cửa sổ tràn vào, thổi tắt nguồn sáng duy nhất.

Lạnh quá!

Nguyễn Vũ Kỳ run run, hắn mơ màng muốn tỉnh dậy, bỗng một cỗ thân nhiệt ấm áp bao lấy, hắn từ từ đến gần, bám dính lấy lò sưởi hình người, thỏa mãn tiếp tục ngủ.

***

“Á!” Nguyễn Vũ Kỳ vừa mở mắt liền thấy hai con mắt to lớn đen láy, trân trân nhìn hắn. Hắn tin rằng cứ đà này, thọ mệnh kiếp này chẳng mấy chốc sẽ đi tông.

Phu quân thật biết chơi!

“Tướng công.” Hắn khẽ gọi lại, Triệu Thiên Minh không phản ứng, săm soi nhìn hắn. Nguyễn Vũ Kỳ cũng bội phục y luôn, cái mặt thôi cũng có thể nhìn lâu đến thế, không chán à.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cho phu quân biết sự lợi hại, hắn trừng mắt nhìn lại y. Sự thật chứng minh, hắn thua rồi, đọ về ngẩn người không ai bằng y.

Nhìn khuôn mặt suất khí đôi phần thơ ngây, Nguyễn Vũ Kỳ nổi ý xấu trêu chọc, đưa tay nhéo hai má y kéo dài ra, khiến ngũ quan y biến dạng hẳn, hắn vui vẻ cười khanh khách. Vậy mà người nọ từ đầu tới cuối biểu cảm không thay đổi, cứ mím chặt môi ngơ ngẩn nhìn hắn.

Nguyễn Vũ Kỳ cảm thấy mình như tên dở hơi vậy.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play