Cũng đã một tuần trôi qua kể từ lúc Bạch Thanh Sương dọn vào phủ tướng quân, sau vụ việc của nha hoàn Nguyệt Nha, Tàn Thư liền không cho bất kỳ tỳ nữ nào đến hầu hạ phu phu hai người, mọi việc lớn nhỏ đều tự mình đảm đương. Bạch Thanh Sương cảm thấy đối phương hẳn rất yêu thương lang quân nên mới “lo được lo mất” như vậy? Nào ngờ vào một đêm khuya thanh vắng, nhân lúc Triệu Minh tướng quân đang say ngủ, người nọ liền mang hắn đến Túy Hoa lầu.
Túy Hoa lầu… đây chẳng phải là thanh lâu lớn nhất kinh thành hay sao? Tàn Thư vậy mà mang hắn tới đây.
Bạch Thanh Sương còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đã bị đối phương kéo vào trong. Nơi này đâu đâu cũng toàn mùi son phấn của nữ tử, hắn vừa ngẩng đầu liền bắt gặp một nam nhân ăn mặc diễm lệ, môi son đỏ rực đang nháy mắt với mình, Bạch Thanh Sương vội ngoảnh mặt sang hướng khác, không ngờ lại nhìn thấy cảnh hai nam nữ đang khẩu giao dưới chân cầu thang.
“Thư… Thư ca ca, sao huynh lại mang ta tới đây?” Từ lúc hai người quen biết nhau, đây là lần đầu tiên Bạch Thanh Sương sợ hãi đến vậy, lúc này trông Tàn Thư thật xa lạ, nhìn biểu tình hứng thú của người nọ, hắn không khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Quả thật bây giờ tâm tình Nguyễn Vũ Kỳ phi thường tốt, ngày trước chỉ có thể nhìn thấy kỹ viện qua phim ảnh, còn hiện tại là chân thực được nghiệm chứng. Để ý thấy sắc mặt người đối diện hơi sợ sệt, Nguyễn Vũ Kỳ bất lực thở dài, vươn tay búng vào trán đối phương một cái thật mạnh: “Nghĩ linh tinh gì đó, mau vào thôi.”
Bạch Thanh Sương vì đau mà “ai u” một tiếng, nghe chủ tự nói vậy cũng chỉ đành thu lại trí tưởng tượng đang bay xa trong đầu, ngoan ngoãn đi theo.
Bọn họ đi trên hành lang của dãy lầu hai, mỗi một căn phòng đều treo đèn lồng đỏ trước cửa, mải mê ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, chẳng bao lâu cả hai đã đến nơi. So với không khí huyên náo bên ngoài, căn phòng này yên tĩnh hơn hẳn, Nguyễn Vũ Kỳ vừa bước vào cửa liền đi nhanh đến chỗ bàn trà, ở đó đã có người ngồi chờ sẵn.
Xuất hiện trước mắt họ là một nam nhân có dung mạo bình phàm, quần áo mặc trên người cũng chẳng phải chất liệu quý hiếm gì, thế nhưng dáng vẻ nhàn nhã thưởng trà của đối phương lại toát lên phong phạm cao quý của một công tử thế gia.
Vừa gặp mặt Nguyễn Vũ Kỳ cũng không hề tỏ ra khách sáo, tự ngồi xuống bàn rót cho mình một ly trà, sau khi nhấp xong một ngụm hắn liền mở lời: “Thỏa thuận giữa chúng ta, huynh cảm thấy thế nào?”
Nghe vậy, bàn tay đang nâng tách trà của nam nhân khựng lại, y bán ngẩng đầu nhìn hắn, đuôi mắt lóe lên: “Làm vậy ngươi sẽ có ích lợi gì?”
“Huynh không cần quản nhiều.” Nguyễn Vũ Kỳ nhếch môi cười: “Ta hỏi lại lần cuối, có muốn cùng ta hợp tác hay không?”
Nam nhân lẳng lặng nhìn hắn, sau đó liền nở nụ cười: “Được.”
Nghe được câu trả lời vừa ý, Nguyễn Vũ Kỳ lập tức ly khai. Vừa rời khỏi Túy Hoa lầu không lâu, Bạch Thanh Sương cả quá trình vẫn chưa hoàn hồn kịp, hắn cảm thấy mọi chuyện vừa diễn ra lướt như một cơn gió, Tàn Thư nửa đêm mang hắn đến chốn ăn chơi, chưa được ba phút liền rời khỏi, ngay cả cuộc hội thoại ngắn ngủn giữa hai người kia, hắn cũng chả hiểu nỗi.
Thoạt đầu Bạch Thanh Sương còn nghĩ Tàn Thư đến nơi này một là tìm thú vui, hai là hẹn nhân tình… thế nhưng mọi chuyện lại không giống như hắn tưởng tượng, lại nói nam tử ban nãy là ai?
“A, đằng đó có bán bánh bao kìa!”
Nguyễn Vũ Kỳ vội vàng chạy đến quầy bánh bao gần đó, Bạch Thanh Sương sực tỉnh, mau chóng đuổi theo.
“Thanh Sương, ngươi thích ăn nhân gì?” Hắn hỏi.
Trước thái độ quan tâm của người nọ, Bạch Thanh Sương có chút xao động, đây là người thứ hai đối tốt với hắn chỉ sau mẫu thân: “Ta thích ăn bánh bao nhân đậu đỏ.”
Nguyễn Vũ Kỳ gật đầu, sau hướng chủ quầy nói: “Vậy đại bá lấy cho con hai cái bánh bao nhân đậu đỏ, ba cái bánh nhân đậu xanh, mười cái bánh bao nhân thịt, còn có… năm cái bánh bao trắng.”
…
Mua xong bánh bao, cả hai ôm theo túi lớn túi nhỏ đi trên đường cái, tuy bây giờ mới chỉ mới bốn giờ sáng nhưng đã có không ít người qua kẻ lại.
“Thư ca ca, chúng ta mua nhiều như vậy liệu có ăn hết không?” Bạch Thanh Sương nhìn lượng màn thầu trong tay không khỏi nghĩ đến những ngày chung sống bên thân mẫu, lắm lúc hắn và bà chỉ có thể ăn cháo trắng pha loãng để lót dạ, nửa đêm dù đói hắn cũng chỉ dám uống nước thay cơm.
“Đúng là có chút ăn không hết.” Nguyễn Vũ Kỳ đăm chiêu, sau liền cười nói với hắn: “Thanh Sương, ngươi đón mẫu thân mình vào phủ đi.”
“Cái… cái gì?” Hắn đúng thật là bị dọa cho giật mình: “Làm vậy không phải phép cho lắm. Thư ca ca, huynh đã có ơn với ta, ta… chúng ta không thể lợi dụng lòng tốt của huynh được.”
“Ngốc, nói mấy lời gì vậy chứ!” Nguyễn Vũ Kỳ cả giận mắng: “Ta kêu ngươi rước đại thẩm vào ở thì cứ làm theo, nói nhiều như vậy làm gì.”
“Nhưng…” Bạch Thanh Sương còn muốn nói thêm.
“Cứ quyết định vậy đi.” Nguyễn Vũ Kỳ một đời đã định.
Rất nhanh sau đó theo lệnh Tàn Thư, hắn nhanh chóng đón mẫu thân vào phủ, cả hai mẹ con được đoàn tụ.
Thế nhưng đó là chuyện của hai ngày sau, còn hiện tại thì…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT