Phủ tướng quân hôm đó ầm ĩ cả một buổi sáng, Nguyễn Vũ Kỳ hết cách đành sai người lôi cổ Triệu Phong Quảng quay về Tây Uyển của hắn, quả nhiên sau khi người nọ rời đi Tiểu Minh Ngốc cũng không thèm khóc nữa. Nhìn bộ dạng đắc ý của y, Nguyễn Vũ Kỳ liền biết người này vừa nãy là đang đang diễn kịch với mình, cũng không biết có ngốc thật không nữa?

“Thư Thư.” Triệu Thiên Minh đã há miệng chờ sẵn, thấy cục bột mềm đang lơ đãng, y liền kêu: “Ta muốn ăn cái này.”

“A, được.” Nguyễn Vũ Kỳ sực tỉnh, thành thục gắp một miếng cá hấp nhét vào miệng phu quân, nhìn y vui vẻ nhai đồ ăn ngon trong miệng, hai mắt cong cong thành hình bán nguyệt, chút ngờ vực khi nãy liền bị hắn vứt ra sau đầu.

Vẫn là Tiểu Ngốc của hắn thôi a!

Quãng thời gian sau đó vẫn diễn ra như thường lệ, phu phu hai người hết ăn rồi ngủ, một ngày trôi qua không khác gì con lợn bị nuôi trong chuồng. Nhớ tới mục đích ban đầu khi vừa xuyên đến, hôm sau Nguyễn Vũ Kỳ đã mang theo phu quân ngốc ra ngoài thưởng ngoạn, nói tránh thì là đi chơi, thật ra là đi thăm khám đại phu.

Chẳng biết đám lang băm này có thống nhất với nhau từ trước hay không, mà trăm miệng một lời: “Lệnh lang không có bệnh.”

“Không có bệnh.” Nguyễn Vũ Kỳ kinh nghi hỏi lại: “Nè, ngươi có biết xem bệnh không đó?”

Giống như muốn chứng thực lời mình vừa nói, tên đại phu rất bình tĩnh đặt câu hỏi cho Triệu Thiên Minh: “Ngài có thể đếm giúp ta từ một đến ba.”

Tướng quân ngốc nghiêng đầu khó hiểu, nhưng vẫn nghe theo mà đếm: “Một, hai, ba.”

“Rất tốt.” Hắn hài lòng gật đầu, quay sang Nguyễn Vũ Kỳ khẳng định: “Ngài ấy không có bệnh.”

“Ta kháo!” Nguyễn Vũ Kỳ xông tới túm cổ áo hắn, nghiến răng mắng: “Phu quân nhà ta bị chấn thương não, cũng không phải thiểu năng trí tuệ, đếm từ một tới ba… ta phi! Con nít hai tuổi cũng có thể làm được.”

Đại phu bị khí thế hung hãn của Nguyễn Vũ Kỳ làm cho sợ hãi, tấm lưng tự bao giờ đã thấm đẫm mồ hôi, nhưng chung quy vẫn không khiến hắn chùn bước. Sở nhiên hắn từ đầu đã đoán ra thân phận của hai người, bởi vì đoán ra nên lại càng không muốn chữa trị, tranh đấu hoàng tộc là thứ mà dân đen như họ không thể nhúng tay vào, chỉ có thể chọn cách tránh càng xa càng tốt.

“…” Lực trên tay Nguyễn Vũ Kỳ giảm xuống, dần buông lỏng. Từ ánh mắt ẩn nhẫn chất chứa vài phần bất lực của đối phương, hắn cũng có thể hiểu được phần nào câu chuyện, hắn thừa biết chỉ cần trên đời còn tồn tại kẻ tên là Lữ Đồng Hiên, thì có cho mười cái mạng cũng không ai dám xen vào chuyện này. Thế nhưng Nguyễn Vũ Kỳ không cam tâm, bắt hắn trơ mắt nhìn Triệu Thiên Minh sống trong bộ dạng này cả đời sao… nằm mơ!

Hai người ly khai y quán, ngơ ngẩn đi trên con phố nhộn nhịp, trước không khí huyên náo của chốn kinh thành phồn hoa, Nguyễn Vũ Kỳ chỉ cảm thấy ngột ngạt đến cùng cực. Chính bản thân hắn còn chẳng phân biệt rõ hiện tại là thực hay mơ? Hắn là ai? Đến nơi này để làm gì? Hàng vạn thắc mắc, nhưng không có ai đáp lời.

Ngay lúc Nguyễn Vũ Kỳ mông lung giữa cuộc đời, từ trong con hẻm vắng truyền ra tiếng khóc khiến người tê dại, âm thanh đó thật thê lương.

“Sương Nhi! Ta xin con…”

Theo tiếng khóc đi đến, Nguyễn Vũ Kỳ liền nhìn thấy một lão bà mặc quần áo rách rưới quỳ trên đất khóc ròng, bên cạnh là xác của một thiếu niên trẻ tuổi: “Đừng bỏ mẹ lại một mình.”

Từ miệng của quần chúng vây quanh, hắn biết được thiếu niên là bị người làm nhục, vì không chịu nổi cú sốc nên chọn cách treo cổ tự vẫn. Nguyễn Vũ Kỳ nhìn lão bà khóc đến sắp ngất đi, hắn liền tiến lên đỡ lấy người nọ, trái tim bỗng dưng co thắt dữ dội, cảnh tượng kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thật khiến người tiếc thương: “Xin bà đừng quá thương tâm.”

Bà nhìn thiếu niên xa lạ, như từ khuôn mặt đối phương mường tượng ra khuôn mặt con trai mình: “Sương Nhi, là con sao? Đừng… đừng rời xa mẹ.”

“Không… đúng… không.” Ngay lúc Nguyễn Vũ Kỳ không biết đáp lời thế nào, từ trong đám đông một nam nhân bước ra, y chỉ mặc một thân lam y giản đơn, nhưng vẫn toát ra phong thái cao quý.

“Ta có thể cứu y.” Nam nhân lạnh nhạt mở lời, khuôn mặt lãnh tĩnh như đúc từ băng ngàn năm, thậm chí khi nói chuyện một cái nhíu mày cũng không có.

Nguyễn Vũ Kỳ cảnh giác nhìn y, thăm dò hỏi: “Ngươi là ai?”

“…” Người nọ thản nhiên liếc mắt, rất lâu sau mới chậm rãi nhả ra hai chữ: “Phiến Vân.”

Dứt lời nam nhân cũng không có ý để tâm tới hắn nữa, bình tĩnh đi về phía cái xác nằm trên đất, chỉ thấy y đưa tay chạm vào cổ đối phương như đang tìm kiếm, sau đó trước ánh nhìn kinh ngạc của đám người xung quanh, y trực tiếp hôn xuống.

“Hôn xác chết sao?”

“Tên này có phải điên rồi không?”

"Đúng là đồ bệnh hoạn!"

Những người hóng chuyện không ngừng xì xào bàn tán, chỉ có Nguyễn Vũ Kỳ đứng gần nhất là nhìn rõ, đây nào phải hôn, y là đang truyền khí cho người kia. Thứ này ở thời hiện đại hắn gọi là hô hấp nhân tạo, nhưng… một người cổ đại sao lại biết phương pháp này?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play