Từ sau vụ việc hồi môn nhà mẹ đẻ, khi trở về phủ tướng quân Nguyễn Vũ Kỳ liền tự nhốt mình trong phòng, không rời cửa nửa bước. Hạ nhân trên dưới không khỏi đoán già đoán non, có phải phu nhân đổ bệnh rồi?

Mặc kệ đám người bên ngoài bàn luận thế nào, Nguyễn Vũ Kỳ hắn chính là không muốn ra khỏi phòng!

“Thư Thư.” Giọng nói Triệu Thiên Minh mang theo chút non nớt của trẻ con, y gối đầu trên đùi hắn, khuôn mặt dụi dụi tới lui.

“Ân.” Nguyễn Vũ Kỳ vẫn chăm chú đọc sách trên tay, theo phản xạ mà đáp lời y.

Thấy cục bột mềm không để ý tới mình, hiển nhiên Triệu Thiên Minh rất không vui, có chút bất mãn lên tiếng: “Thư Thư xấu!”

“Xấu?” Lúc này Nguyễn Vũ Kỳ mới chợt phản ứng lại, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhăn nhó của ai đó liền nhận ra vấn đề: “Minh Ngốc, chàng đang mắng ta sao?”

Triệu Thiên Minh chỉ liếc mắt một cái, tiếp tục hờn dỗi.

Thầm thở dài trong lòng, hắn thật tình là chiều y đến hư rồi! Nguyễn Vũ Kỳ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc y, chầm chậm nói: “Ta chẳng phải đang nghiên cứu phương thuốc trị bệnh cho chàng sao?”

“Ta không có bệnh.” Nghe thấy lời này Triệu Thiên Minh liền từ trên người hắn bật dậy, sắc mặt khẽ trầm xuống: “Ta không uống thuốc.”

Nguyễn Vũ Kỳ cả kinh, chẳng biết có phải ảo giác hay không, ban nãy dường như hắn cảm nhận được sát y phu quân dành cho mình. Nhưng khi nhìn lại, đối phương vẫn treo lên gương mặt ngơ ngác đan xen chút buồn tủi của nam hài mới lớn, hắn cũng chỉ có thể xem như bản thân nghĩ nhiều.

“Được rồi, ta xin lỗi, là lỗi của ta.” Suy cho cùng hắn vẫn không thể chống đỡ nổi trước gương mặt manh manh của lang quân nhà mình, chỉ có thể giương cờ trắng đầu hàng: “Đừng giận nữa.”

“Ta đói!” Triệu Thiên Minh được đà lấn tới: “Ta muốn ăn mì.”

“Được, ta đi nấu mì cho chàng.” Dĩ nhiên Nguyễn Vũ Kỳ sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào của đối phương, ai biểu hắn mê luyến y a.

Rốt cuộc sau bao ngày hạ nhân cũng thấy tướng quân phu nhân xuất đầu lộ diện, ai nấy đều ngơ ngác, gương mặt hồng hào như vậy có chỗ nào giống bị bệnh cơ chứ!

Những ngày sau đó cứ thế tiếp diễn, buổi sáng Nguyễn Vũ Kỳ cùng Triệu Thiên Minh thức dậy sớm tập thể dục, xong ăn sáng, buổi trưa thì ăn trưa rồi nghỉ ngơi, xế chiều thì tiếp tục dùng bữa tối, cuối cùng tắm rửa rồi lên giường đi ngủ. Ban đầu Nguyễn Vũ Kỳ vẫn không quen với việc đi ngủ sớm lúc 7 giờ tối, hiện tại đã có thể dưỡng thành thói quen, còn Tiểu Minh ngốc thì khỏi nói, y chỉ cần leo lên giường không quá mười giây đã lăn ra ngủ như chết.

Dù nói vậy nhưng không đánh đồng việc Triệu Thiên Minh có thính lực rất nhạy bén, vào một buổi tối nọ hắn buồn tiểu lúc nửa đêm, sau khi giải quyết xong nhu cầu sinh lý trở về giường, nương theo ánh trăng sáng mờ ảo từ bên ngoài rọi vào liền bắt gặp hai cái bóng đèn sáng quắc đang nhìn mình. Nguyễn Vũ Kỳ còn tưởng mình gặp ma rồi, nào ngờ là Minh Ngốc bị hắn làm tỉnh giấc đang ngồi trên giường chờ hắn về, cũng may thân thể này không có vấn đề về tim, nếu không phải chịu đựng đủ mọi loại tập kích bất ngờ từ y đã sớm về chầu lão thiên gia.

Hôm nay cũng như mọi ngày, hai người lại thức dậy sớm, chỉ khác ở chỗ mới sáng tinh mơ đã có một vị khách không mời mà đến.

“Huynh trưởng, huynh tẩu!”

Đứng trước thềm phòng, Nguyễn Vũ Kỳ khoanh hai tay, nhướn một bên mày nhìn Triệu Phong Quảng đang đối bọn họ tươi cười, tên này sao lại tới đây?

Hắn còn chưa kia kịp hỏi, người nọ đã tự mình trả lời: “Ta muốn đến thăm ca ca.”

Nguyễn Vũ Kỳ im lặng, nhìn lại Triệu Phong Quảng bị gãy chân đang ngồi trên xe lăn, đi đứng đều cần hạ nhân trợ giúp, bộ dạng này của hắn còn không thể tự chăm sóc bản thân mà còn đòi quan tâm đến phu quân nhà mình: “Tiểu thúc không cần nhọc lòng, tướng quân đang rất tốt!”

“Vậy sao?” Triệu Phong Quảng hai mắt sáng lấp lánh: “Ta muốn gặp huynh ấy có được không?”

Nguyễn Vũ Kỳ đăm chiêu quan sát đối phương, tên này vừa nãy hình như rất vui vẻ… thật kỳ lạ! Rõ ràng lúc ban đầu Triệu Phong Quảng đóng vai phản diện ức hiếp Tiểu Minh Ngốc, nhốt y vào nhà kho bỏ hoang, còn giành lấy vị trí chủ phủ, nhưng ngẫm lại nếu người nọ thật sự có dã tâm, mạng của Triệu Thiên Minh sớm đã không còn. Lúc đầu vốn Nguyễn Vũ Kỳ chỉ là một tên đàn ông xuyên từ thời hiện đại đến, đối với triều đại này hoàn toàn xa lạ, hắn cũng chỉ thuận theo tự nhiên mà tiếp tục sống. Thế nhưng sau khi gặp gỡ đám người Tàn gia, hắn mới hiểu, nơi này căn bản không thể sống theo lẽ thường, chỉ cần sơ xảy liền không biết ngày mai còn có thể thấy bình minh nữa hay không?

Nguyễn Vũ Kỳ còn đang suy nghĩ sâu xa, giọng Triệu Phong Quảng lại truyền tới: “Huynh tẩu, ta có thể gặp ca ca không?”

“À được.” Hắn lại theo bản năng đáp lời.

Khi kịp nhận ra, Triệu Thiên Minh đã từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Triệu Phong Quảng liền thuận miệng kêu: “Triệu Ù!”

“Phụt”, Nguyễn Vũ Kỳ không nhịn được mà cười thành tiếng.

“…” Nét mặt Triệu Phong Quảng ngay tức khắc đông cứng, cái tên “Triệu Ù” thật khiến người khó lòng chấp nhận mà.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play