Đại não Tô Nhạn nhanh chóng xoay chuyển, tầm mắt rời đi.

Hai giây sau, cảm nhận được tầm mắt nghi hoặc của người bên cạnh, cô lại chậm rãi nhìn qua, “Cháu đói bụng.”

Cô tìm bừa một cái cớ.

Đúng là đã lâu rồi cô không ăn cơm, mức độ đáng tin với lý do này cực cao, ngay cả Tô Nhạn cũng cảm thấy đáng tin. Biểu tình cô càng trở nên tự nhiên, “Hôm nay đã là ngày thứ năm rồi, cháu có thể ăn đùi gà chưa?”

“Không thể.” Yến Hồi Thời vô tình từ chối yêu cầu của cô, “Cần phải ăn thanh đạm một chút, hơn nữa đồ ăn ở nhà ăn bệnh viện phần lớn đều là đồ đông lạnh, không an toàn.” Anh cúi đầu suy nghĩ thực đơn, “Bảy ngày sau khi phẫu thuật có thể cắt chỉ rồi, về nhà bảo bà Lưu làm cho cháu ăn, hôm nay muốn ăn cháo rau chân vịt không?”

Ánh mắt cô u oán nhìn anh một cái, giọng nói rầu rĩ, “Được ạ.”

“Vừa rồi là ánh mắt gì thế?” Yến Hồi Thời cong môi, “Khóc nhè cũng không có thịt ăn đâu.”

*

Chờ Tô Nhạn cắt chỉ xong, Yến Hồi Thời giúp cô làm thủ tục xuất viện, cũng tự cảm thấy mình không tiện chạm vào đồ của cô gái nhỏ, gọi điện thoại kêu bà Lưu tới giúp Tô Nhạn thu thập quần áo.

Trước khi bà Lưu về hưu chính là một nhân viên y tế, biết làm thế nào để chăm sóc người bệnh, miệng vết thương của Tô Nhạn cũng khôi phục rất nhanh.

Cô phát hiện, số lần về nhà của Yến Hồi Thời càng ngày càng nhiều, mỗi tuần sẽ ở lại hai ngày, vẻ ‘tị hiềm’ mà cô cho rằng trước đó tựa như cũng không còn nữa.

Bởi vì Yến Hồi Thời hoàn toàn không coi cô là người lớn.

Đèn trong thư phòng bật sáng, anh vẫn còn đang làm việc. Tô Nhạn rửa sạch mấy quả đào ngọt mang lên.

Cô đứng ở cửa, nhìn người đàn ông đang chuyên tâm làm việc của mình, chân cô như cắm rễ tại chỗ không thể bước đi.

Bây giờ khó khăn lớn nhất chính là xưng hô, cô không muốn gọi anh là chú, lại không biết nên xưng hô thế nào.

Anh em của ba, cô cũng không thể gọi là anh được, như vậy không phải cô cùng cấp bậc với ba rồi sao.

Hơn nữa, bây giờ anh đã tự động chiếm chỗ, tự xưng là ‘chú’ của cô.

Tô Nhạn cảm thấy không thể quay đầu được nữa.

“Chú Yến.” Tô Nhạn gõ cửa, ra vẻ bình tĩnh, “Chú muốn ăn đào không?”

Yến Hồi Thời ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh ẩn sau mắt kính, lúc anh làm việc lâu sẽ đeo kính, nhìn giống như một giáo sư văn nhã.

Anh thuận miệng hỏi, “Ngọt không?”

Tô Nhạn còn chưa nếm thử, chỉ là lúc trên đường tan học về thấy một bà dì bán đào trên xe đẩy nên tùy tiện mua thử.

Khuôn mặt cô tràn đầy vẻ chờ mong, “Chú muốn nếm thử không?”

Ngày thường Yến Hồi Thời rất ít khi ăn đào, vì không muốn đả kích sự nhiệt tình của người bạn nhỏ, đưa tay cầm lấy một quả.

Anh cắn một miếng, khẽ nhíu mày, sau đó cười một tiếng, “Cũng được.”

Tô Nhạn cảm thấy hai chữ ‘cũng được’ này có thể là bình thường hoặc là không ngon. Cô cầm lấy một quả, cắn một miếng, hương vị hơi chát, nào phải cũng được gì, thật sự là rất khó ăn.

Cô nghẹn đỏ mặt, không chút nghĩ ngợi đoạt lấy quả đào trong tay anh, “Đừng ăn nữa, không thể ăn.”

Không biết có phải Yến Hồi Thời đang an ủi cô hay không, “Cũng không tệ lắm, ăn khá ngon.”

Tô Nhạn thầm nghĩ, nhất định anh chưa từng ăn trái đào ngọt mềm mại nào cả, vậy nên mới cảm thấy quả này không tồi.

Cuối tuần.

Tô Nhạn đi mua mấy mầm cây đào, ông chủ nói hạt giống này nảy mầm rất nhanh, năm thứ hai sẽ có thể ra hoa kết quả.

Cô vui mừng mang hạt non về trồng phía sân sau biệt thự.

Kết quả, tuần thứ hai đã chết mất.

Tâm tình Tô Nhạn uể oải, khổ sở đến mức ăn cũng không thấy ngon.

Bà Lưu gọi điện thoại nói chuyện này cho Yến Hồi Thời.

“Chỉ là một cây đào, đúng vậy, sống rồi lại chết, trước sau gì cũng chỉ có mấy ngày.” Nói rồi lại nhìn về phía trên lầu, “Hôm nay sao? Cũng không ăn nhiều, mấy ngày rồi cũng chỉ miễn cưỡng cười thôi…”

*

Sau giờ trưa.

Yến Hồi Thời lái xe tới sơn trang tránh nóng.

Đây là khu đất trồng rau sạch không có ô nhiễm nhất thành phố.

Lão Trịnh chưa từng thấy dáng vẻ Yến Hồi Thời cởi tây trang cầm cuốc, không nhịn được cười, “Anh nói này A Thời, ra sức một chút đi, đào được về dỗ bạn gái nhỏ vui vẻ.”

“Là con gái của lão Tô, ở chỗ của em. Mới vừa mổ ruột thừa xong, ăn uống phải cẩn thận một chút.” Yến Hồi Thời đưa một túi rau lớn vừa thu hoạch được cho nhân viên công tác.

“Hừ, bận đến mức tiệc liên hoan còn không tới, vậy mà còn có kiên nhẫn nuôi trẻ giúp lão Tô.” Giọng nói lão Trịnh chua ngòm, “Là không muốn chơi với hội người già bọn anh đúng không? Ha ha, anh nói cho chú nghe, chú có cảm thấy trên người chú có lực hấp dẫn đối với mấy người đàn ông trung niên thành công không?”

“Ừm, ví dụ như anh, người thành công trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học nông nghiệp chứ gì.” Yến Hồi Thời khom lưng vặn vòi nước, đưa tay nhận lấy khăn lông và tài liệu từ tay thư ký, nói chuyện công việc vài câu, sau đó lại quay đầu nói chuyện phiếm với lão Trịnh, “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, người thành công như anh muốn em đầu tư thế nào?”

Lão Trịnh lộ ra nụ cười cáo già xảo quyệt.

“Vừa lúc bạn nhỏ nhà chú thích ăn, chúng ta ký hợp đồng đi, mỗi ngày sẽ đưa đồ qua cho chú đúng giờ, đảm bảo nuôi trẻ nhỏ trắng trẻo mập mạp.”

“Dùng trẻ con để nói điều kiện với em sao?” Yến Hồi Thời không mắc lừa, “Trang trại này của anh cũng không phải là cái duy nhất đâu.”

Lão Trịnh rất có thành ý đàm phán, “Viện nghiên cứu nông nghiệp thì thành phố đang làm một hạng mục dược liệu, yêu cầu đối với xí nghiệp hợp tác cực cao, anh sẽ đề cử Quân Đằng nhà chú với lãnh đạo.”

Sau đó ông ta rót một ly trà cho Yến Hồi Thời, “Tương lai chúng anh cũng sẽ mua thiết bị chữa bệnh, vừa hay, đoàn đội nghiên cứu đứng đầu đều ở Quân Đằng, anh cho rằng đây là cục diện dệt hoa trên gấm, cả hai đều có lợi.”

Yến Hồi Thời nhấp một ngụm trà, “Lấy trà thay rượu.”

Lão Trịnh ngầm hiểu, “Hợp tác vui vẻ.”

Yến Hồi Thời lại nói tiếp, “Giúp em chuẩn bị đùi gà, không cần mấy chỗ khác đâu.”

“Phụt—”

Lão Trịnh hơn Yến Hồi Thời những mười mấy tuổi lại ngồi cười lớn, vẻ mặt hóng hớt, “Anh nói này A Thời, chừng nào thì chú lại bình dân như vậy chứ? Đây cũng không phải là thiếu niên mặt lạnh anh quen nữa rồi. Thành thật khai mau, có phải là cây vạn tuế ra hoa, yêu đương rồi đúng không?”

Đuôi lông mày Yến Hồi Thời khẽ nhếch, “Yêu đương không bằng kiếm tiền.”

*

Buổi chiều thứ bảy.

Tô Nhạn học xong tiết cuối cùng, trái tim nhảy nhót vì áp lực học tập cuối cùng cũng trở nên nhẹ nhàng.

Bởi vì mấy ngày cuối tuần gần đây, Yến Hồi Thời đều ở nhà.

Tô Nhạn ra khỏi cổng trường, điện thoại trong túi rung lên.

Cô cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị, “YHT.”

Tô Nhạn đã đổi hết tên WeChat và số điện thoại trong danh bạ của Yến Hồi Thời thành YHT, như vậy cô có thể không cần không tình nguyện mà ghi tên anh là chú, người khác cũng sẽ không phát hiện bí mật này của cô.

Yến Hồi Thời chưa từng gọi điện thoại cho cô, trước đây đều là liên hệ qua WeChat, Tô Nhạn bắt đầu suy nghĩ miên man, bây giờ anh gọi cho cô là bởi vì đang đi công tác ở nơi khác sao.

Sự vui vẻ trong lòng đột nhiên thay thế bằng mất mát.

Tô Nhạn nghe máy, môi mím chặt, khoé môi rũ xuống.

“Bạn nhỏ, tan học chưa?” Giọng nói Yến Hồi Thời xuyên qua loa điện thoại rơi vào trong tai cô, so với ngày thường dịu dàng hơn không ít, loại tiếng nói đè thấp này chợt kéo gần khoảng cách giữa hai người, như đang nói nhỏ bên tai cô.

Tai Tô Nhạn nóng bừng, “Tan rồi ạ.”

Nói xong, cô mới ý thức được anh hỏi là ‘tan học chưa?’ chứ không phải là ‘về nhà chưa?’.

Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn xung quanh, giọng nói khó nén được vui vẻ, “Chú tới đón cháu sao?”

Hai mắt Yến Hồi Thời lóe lên, “Đối diện cổng trường, chiếc xe màu đen.”

Xe của anh so với những chiếc xe khác rất đáng chú ý, dưới ánh nắng chiếu còn toả sáng lấp lánh, liếc mắt một cái Tô Nhạn đã nhận ra.

Yến Hồi Thời cũng nhìn thấy cô, “Tắt điện thoại rồi mới được qua đường.”

Tô Nhạn khắc chế sự vui mừng trong lòng, giọng nói bình tĩnh, “Vâng ạ.”

Càng tới gần chiếc xe kia, trái tim Tô Nhạn càng đập nhanh không chịu được sự khống chế, cô nhìn ghế phó lái, do dự một chút lại kéo cửa sau ra.

“Ở đây không cho dừng xe.” Yến Hồi Thời khởi động xe, “Chú đi mấy vòng rồi mới thấy có học sinh ra khỏi trường.”

“Ồ.” Tô Nhạn tháo cặp sách ngoan ngoãn ngồi xuống, thỉnh thoảng trộm nhìn anh một cái.

Yến Hồi Thời đặt tay trên vô lăng, tư thế thả lỏng tuỳ ý.

Có thể là do không gian trong xe chật chội, cũng có thể là do thức đêm nhiều quá nên cổ họng không thoải mái, hôm nay giọng nói của Yến Hồi Thời có vẻ lười biếng hơn mọi khi, “Đi ăn cơm trước sau đó đưa cháu tới một nơi.”

Tô Nhạn vừa thấy anh đã khẩn trương, biểu tình mất tự nhiên, “Đi nơi nào ạ?”

Yến Hồi Thời ngước mắt, tầm mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu, Tô Nhạn hoảng loạn quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Yến Hồi Thời cười khẽ một tiếng, “Không tồi, rất cảnh giác, không dễ bị lừa bán đi.”

Tô Nhạn, “…”

*

Cơm nước xong xuôi, Yến Hồi Thời lái xe tới chân núi.

Anh lấy một chiếc áo khoác lông vũ kiểu nữ từ cốp xe ra, “Trên núi lạnh, mặc áo vào đi.”

Hồi chuông cảnh báo trong lòng Tô Nhạn vang lên, trên xe anh sao lại có quần áo của nữ?

Cô bất động thanh sắc cúi đầu khẽ ngửi mùi.

“Đồ mới, còn chưa kịp mang đi giặt nữa.” Yến Hồi Thời khoác áo gió, như đang cười cô bắt bẻ chiếc áo này, “Ghét sao? Vậy thì để đông lạnh luôn đi.”

Tô Nhạn đành phải tương kế tựu kế, làm bộ ghét bỏ mặc vào.

Yến Hồi Thời kéo cửa xe, xách cặp cô ra, Tô Nhạn đang muốn đưa tay nhận lấy, anh đã đeo cặp sách trên vai, “Đêm nay qua đêm trong núi, ngày mai ăn cơm trưa xong rồi mới về.”

Trên cặp sách của cô có treo một chiếc móc khóa hồng phấn tua rua, anh lại không cảm thấy có gì không ổn, chân dài sải bước.

Đi được nửa đường, Tô Nhạn bắt đầu cảm thấy may mắn khi Yến Hồi Thời đeo cặp sách hộ cô.

Cô mệt đến độ thở dốc, ngồi xổm ở ven đường.

Yến Hồi Thời dừng lại, “Đây là đường dốc, lên phía trước mới có thể ngồi xe, cháu chịu khó một chút.”

Tô Nhạn vẫn không nhúc nhích như một pho tượng, cô còn muốn nghỉ thêm 30 giây nữa.

“Chơi xấu à?” Yến Hồi Thời ngồi xổm xuống trước mặt cô, khóe miệng cong lên, làm như khó hiểu mà hỏi, “Muốn chú cõng sao?”

Miệng vết thương của Tô Nhạn đã khép lại, vẫn có thể leo đường núi này được, chủ yếu là ít khi rèn luyện sức khỏe, thể lực không được tốt lắm, mới đi chưa được mười phút đã để anh cõng thì đúng là mất mặt.

Cô đứng lên, “Cháu có thể đi được.”

Đôi mắt Yến Hồi Thời nhếch lên, “Còn rất cố chấp, điểm này đúng là rất giống ba cháu.”

Nhắc tới ba mình, Tô Nhạn cũng nhiều lời hơn, “Sao chú lại quen biết ba cháu?”

Yến Hồi Thời, “Cứ như vậy quen nhau thôi.”

Khuôn mặt Tô Nhạn không chút biểu tình, “Ồ.”

Yến Hồi Thời không trêu chọc cô, “Khi ấy công ty chú vừa mới thành lập, ba cháu là kỹ sư nổi tiếng trong nghề, chú dùng rất nhiều tiền để đào ông ấy về mà ông ấy không chịu đi ăn máng khác, cho rằng làm thế là phản bội ông chủ. Cố chấp, một người vô cùng cố chấp.”

Tô Nhạn đi theo phía sau anh, “Sau này thì sao?”

“Sau đó.” Yến Hồi Thời thả chậm bước chân đợi cô, “Công ty bọn họ lục đục nội bộ, ông chủ mang theo mấy người rời khỏi công ty, lại không đưa ông ấy theo.”

Tô Nhạn, “… Thật đáng ghét, tại sao chứ?”

“Bởi vì quan hệ của ba cháu và chú không tồi, ông chủ của ba cháu hoài nghi sớm muộn gì cũng có ngày ba cháu bán đứng ông ta, cứ thế mà xuống tay trước, ném cục đá như ba cháu khỏi tay.”

“Người lớn thật là nhàm chán.” Tô Nhạn bất bình thay ba, “Người với người mà một chút tin tưởng đơn giản nhất cũng không có.”

Sự đơn thuần và tin tưởng của cô là điều đáng quý trong thế giới người lớn, không có bao nhiêu người có được.

Yến Hồi Thời không muốn nói chuyện tàn khốc của trưởng thành, đổi chủ đề, “Gần đây học tập áp lực không?”

Tô Nhạn ngẩn người, đáp lại, “Vẫn tốt.”

“Sao gần đây chú lại nghe nói…” Yến Hồi Thời nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt có thâm ý khác, “Có bạn nhỏ nào đó tâm tình không được tốt lắm?”

Tô Nhạn nhớ tới cây đào đã chết kia, loại kinh nghiệm thất bại này cô không muốn công khai, vội vàng phủ nhận, “Không có.”

Yến Hồi Thời cong môi, “Vậy chú sẽ làm bộ tin tưởng vậy.”

“…”

“A Thời.” Trên đường núi bỗng xuất hiện một chiếc xe điện, hàng ghế sau có một người đàn ông trung niên cao gầy, tinh thần phấn chấn.

Sau khi lên xe, Yến Hồi Thời giới thiệu, “Đây là bác Trịnh.”

Tô Nhạn chào hỏi, “Cháu chào bác Trịnh ạ.”

Lão Trịnh đánh giá Tô Nhạn một cái, cười hỏi, “Đây là con gái của lão Tô sao? Cũng đã lớn vậy rồi.”

Tô Nhạn có chút ngoài ý muốn, “Bác quen ba cháu ạ?”

“Quen chứ, mấy người bọn bác trước kia còn thường xuyên đua ngựa với nhau, nhiều khi ba cháu còn hăng hái hơn cả ngựa, dạy vài ngày lại bị ngựa đạp bay mất ha ha ha, ba cháu đó, chính là ngọn nguồn vui vẻ của bọn bác. Người làm kỹ thuật ít ai có tính tình tốt, nhưng ba cháu là người bác thấy thú vị nhất.”

Tô Nhạn nghiêm trang, “Mẹ cháu cũng nói như vậy.”

Lão Trịnh càng nghe càng vui vẻ, “Vậy mấy năm nay mẹ cháu cũng không dễ dàng gì.”

“Đúng vậy, nhất là lúc nấu cơm, ba cháu lúc nào cũng nói ‘tuỳ ý’ khiến bà ấy tức giận.” Tô Nhạn cảm thấy bác Trịnh này thật sự thân thiết, nhịn không được nói nhiều vài câu.

Yến Hồi Thời liếc xéo cô một cái, muốn cười lại không cười được, “Ngày thường nói với chú được có mấy câu, sao tới đây lại thành con nhóc lảm nhảm rồi?”

Tô Nhạn, “…”

Lão Trịnh trêu chọc, “Anh Yến của cháu ghen rồi đó! Ha ha!”

Nghe thấy hai chữ ‘anh Yến’, Tô Nhạn theo bản năng liếc Yến Hồi Thời một cái.

Thần sắc anh vẫn rất bình thường, dường như cũng không để ý xưng hô của cô thế nào.

Hạt giống trong lòng Tô Nhạn nảy nở.

Chuyện kéo thấp thân phận này của anh, giống như, cũng không phải không được.

*

Buổi sáng hôm sau.

Tô Nhạn đi theo nhân viên công tác hái được một ít đồ ăn, sau đó đi xe tới vườn trái cây.

Lão Trịnh đang nâng một cái cây nhỏ, rễ được dùng một lớp màng mỏng màu trắng bọc lấy, lá cây xanh biếc.

“Cô nhóc, cái này cho cháu mang về.”

“Bác Trịnh.” Tô Nhạn hỏi, “Đây là cây gì thế ạ?”

“Cây đào.” Lão Trịnh cười nói, “Anh Yến của cháu nói cháu thích ăn đào, đây là cây đào năm ngoái bọn bác tạo ra, rất ngọt, hàm lượng vitamin cũng rất cao…”

Ngày thường Tô Nhạn ăn đào cũng chỉ vì nó ngọt, chưa từng suy xét đến hàm lượng giá trị dinh dưỡng, nghe thế cũng sửng sốt.

“Cảm ơn bác Trịnh ạ.”

*

Yến Hồi Thời gọi người vận chuyển cây đào về biệt thự, còn tiện đường chở theo hai sọt đùi gà, Tô Nhạn thích ăn đùi gà, nhưng lúc cô nhìn thấy nhiều như vậy lại cảm giác mình sắp bị nuôi thành heo ấy.

… Cô có thể ăn được từng ấy sao.

Chờ bọn họ trở về, cây đào đã được mang tới sân sau.

Lão Trịnh sai người tặng dụng cụ, phân bón, còn có một quyển sách dạy chăm đào.

Yến Hồi Thời nói, “Đây mới là hai năm nở hoa, ba năm kết quả chân chính, cũng không dễ chết.”

Câu nói này nhằm vào mấy cây giống bị chết kia của cô.

Tô Nhạn xấu hổ không muốn thừa nhận.

Yến Hồi Thời cởi áo khoác, cầm cuốc đào đất, “Đừng lười biếng nữa, đi giúp chú lấy sách hướng dẫn lại đây.”

Tô Nhạn thật sự thích cảm giác được giúp đỡ này, “Vâng ạ!”

Cô mở quyển sách hướng dẫn ra, xếp phân bón và nước thành một hàng.

Yến Hồi Thời cầm cuốc, dặn dò cô, “Cháu đứng xa một chút.”

Tô Nhạn ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn anh lao động, sợ một mình anh làm việc quá nhàm chán, đôi tay chống cằm nói chuyện phiếm với anh, “Chú Yến, sao đột nhiên chú lại muốn trồng đào thế?”

“Chú làm vậy không phải…” Yến Hồi Thời vừa đào hố vừa thở dốc, “Vì chăm sóc cho tâm tình của người bạn nhỏ nào đó sao?”

Tác giả có lời muốn nói: Tô Nhạn, “…!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play