Tô Cẩm Văn coi thường người cà lơ phất phơ, cực kỳ để ý đến thái độ hợp tác của đối phương có chân thành hay không, Yến Hồi Thời nắm rất chắc bản tính của ông. Mặc dù vẻ mặt ông trông không vui nhưng ông cũng đang dần thừa nhận thân phận “bố vợ” của mình.
Yến Hồi Thời ngầm hiểu, khóe môi cong thành vòng cung, nghiêm trang mà xum xoe: “Đã chuẩn bị trứng cá muối cho ba rồi, vừa lấy từ máy bay xuống.”
Tô Cẩm Văn nhấp một ngụm, xoa tay, nuốt nước miếng vài lần nữa: “Thực phẩm tươi sống sao? Cái này đắt lắm, cậu tốn kém quá rồi.”
Yến Hồi Thời: “Chuyện nên làm mà.”
Tô Cẩm Văn đột nhiên cảm thấy, có người con rể hiểu rõ mình như vậy, cảm thấy rất không tồi.
Sau khi tham quan sân biệt thự của Yến Hồi Thời, bà vô cùng kinh ngạc trầm trồ trước những chiếc túi da quý hiếm trong tủ phòng quần áo.
Lâm Quyên Lị đi theo Tô Nhạn lên lầu hai, thuận miệng hỏi: “Con thường ngủ ở đâu?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play