Buổi sáng Tô Nhạn tỉnh lại cảm thấy hoa mắt choáng đầu. Rèm cửa trong phòng ngủ đều được kéo kín, không thể phân biệt được ngày hay đêm. Cô đang mặc đồ ngủ, nội y cởi cúc nhưng chưa cởi hẳn ra, tóc cũng xõa xuống, gương mặt tươi mát sạch sẽ không chút trang điểm.
Trên tủ đầu giường có đặt một ly nước mật ong. Cô cầm lên uống một ngụm. Nước đường mát lạnh tràn vào cổ họng, cơn đau âm ỉ trong đầu cô dịu đi đôi chút.
Tô Nhạn tắm rửa xong ra tới cửa thì bụng đói kêu ục ục.
Yến Hồi Thời đưa lưng về phía cô, đang ngồi trên chiếc ghế cao: “Tô Nhạn, lại đây ăn sáng.”
Bình thường mỗi buổi sáng anh đều sẽ đến ôm cô, hôm nay lại lạnh lùng như vậy, Tô Nhạn nghĩ rằng anh đang tức giận, đi qua nhỏ giọng giải thích: “Em tưởng là đồ uống thường, không tính uống rượu đâu.”
Cô nói bằng giọng mũi, nghe trông rất oan ức.
Yến Hồi Thời vẫn không quay đầu nhìn cô: “Lần sau đừng uống rượu linh tinh, uống rượu vào sẽ say.” Sau đó, anh nói thêm: “Nếu có anh ở đó thì còn được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT