12

Bùi Lam đưa chứng cứ bách tính bị người nhà Minh Bá ức hiếp ở quê lên, Lâm Sương biết trong phủ Minh Bá sắp xảy ra biến cố lớn nên nàng ấy lấy tất cả những bức thư Minh Bá viết cho tham quan ô lại ở các nơi, bí mật chuyển ra ngoài.

Lợi dụng đêm tối, ta và Bùi Lam đưa Lâm Sương lên xe ngựa đến Giang Nam.

Ánh trăng chiếu xuống mặt đất như một lớp sương mù lạnh lẽo, Lâm Sương vừa khóc vừa tiến đến chân trời mới của chính mình.

“Cảm ơn phu nhân.”

Bánh xe lăn về phía trước, với Lâm Sương mà nói, ánh trăng không còn là sương lạnh thấu xương nữa mà từ nay về sau sẽ là cuộc sống mới với những đêm an lành không lo âu.

Ngày hôm sau, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Minh Bá hùng hùng hổ hổ phái người liên lạc với Úy Tiểu Ngũ, ta chỉ sai người truyền lại lời, tất cả nhờ Minh Bá công làm chủ.

Lâm Sương trốn mất, Minh Bá phu nhân lại ồn ào sai người đi chọn vài thiếp thất có dung mạo xinh đẹp chuẩn bị ít ngày nữa đưa vào phủ.

Bùi Lam và ta ngồi trong quán trà ở góc phố ngắm hoàng hôn dần buông xuống.

“A Lam, tối nay có kịch hay để xem. Đến lúc đó nhờ Ninh Quốc Hầu cầu tình trên điện giúp cha.”

Bùi Lam khẽ cười: “Tỷ tỷ, trải qua lần này muội mới hiểu bà nội và cha nhìn xa trông rộng như thế nào, cơ mà tỷ tỷ thật sự không hối hận lúc đầu chọn con đường đó sao?”

Ta gật đầu: “Lạc tử vô hối***, đạt được nắm ở trong tay, mất đi như chưa hề có được, nói gì hối hận.”

(***: Câu đầy đủ là 落子无悔, 愿赌服输: Lạc tử vô hối, nguyện đổ phục thâu: Khi đánh cờ thì không thể hối hận khi đã đặt cờ, đã đánh cược thì phải chịu thua.)

Ánh trăng sáng soi trên bầu trời khuya.

Cả đêm này ta không ngủ, ngày hôm sau, Thục phi bị đưa đến nhà lao Thượng Lâm, nơi giam giữ các hoàng thất tông thân.

Thứ tử của Minh Bá cũng bị bắt vào cung, Thục phi làm loạn trong cung, thái y và thứ tử của Minh Bá đều là tình nhân của ả.

Chứng cứ được tìm thấy hết trong tẩm điện của Thục Phi, còn có cả chứng cứ Minh Bá cấu kết với Thục phi mượn giống mang thai.

Minh Bá chó cùng rứt giậu, tập hợp vũ lâm quân của Phó Đô Úy bức vua thoái vị.

Tư binh của lão ta rất nhiều, cộng thêm vũ lâm quân cũng đông đảo nên xâm nhập vào cung, trong lúc nguy nan, là thế tử của Ninh Quốc Hầu cùng chư vị tướng quân mang tướng lĩnh và phù binh từ ngoại ô phía Nam vào cung xả thân vì triều đình

Giữa trận chiến, Minh Bá ngửa mặt lên trời hét lớn, thứ tử của lão ta bị Bệ hạ tự tay chém đứt đầu, đá lăn từ thềm cao xuống.

Minh Bá đứng trong biển máu, bên cạnh không còn bất kỳ binh lính nào.

Trong nháy mắt, lão ta như già đi cả chục tuổi, chỉ là cặp mắt vẫn như sói ác, nhìn chằm chằm vào Bệ hạ trên cao.

Ninh Quốc Hầu bắt sống Minh Bá, mặc dù cuộc nổi loạn trong cung diễn ra không lớn nhưng mùi máu tanh vẫn nồng nặc.

Trong điện, lúc Minh Bá nhìn thấy ta, ánh mắt kinh ngạc: “Úy Tiểu Ngũ, ngươi…ngươi là người của bọn họ!”

Ta cởi mũ, tháo ria mép ra, lúc này lão ta mới thấy rõ mặt ta:

“Bùi Nghiên? Ngươi chính là Úy Tiểu Ngũ? Mọi chuyện đều do ngươi làm phải không?”

Ta quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu đối diện với Bệ hạ: “Bệ hạ, con gái Bùi Nghiên của tội thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo, thần nữ nắm giữ trong tay chứng cứ Minh Bá và người thân họ hàng ăn hối lộ trái pháp luật mấy năm nay, chứng cứ xác thực, không những có chuyện mua quan bán chức còn có cướp đất đai, khinh nhục dân nữ đầy đủ.”

Ta và Tôn Đức Hải cùng nhìn nhau, gã cũng quỳ trên mặt đất gào lên: “Không ngờ rằng người thật sự lòng lang dạ thú lại là Minh Bá, cố ý nhiễu loạn huyết mạch hoàng thất vì ý đồ riêng! Bệ hạ, Minh Bá mới thật sự là loạn thần tặc tử ạ.”

Bệ Hạ nhìn về phía ta, giọng điệu già nua: “A Nghiên, trẫm…”

Ta cúi dập đầu nói thẳng: “Gia phụ là đại trung thần tất nhiên sẽ lấy lê dân bách tính làm trọng, nhà họ Bùi của thần và nhà họ Úy đã sắp xếp sản xuất quặng diêm tiêu số lượng lớn, lô đầu tiên đã được vận chuyển đến Lân Châu.”

“Cha, Bùi Gia, và cả Úy gia đương nhiên sẽ cống hiến hết sức lực vì Bệ hạ.”

Tay áo ông ấy bỗng dưng rủ xuống: “Là trẫm tin theo nịnh thần hàm oan thừa tướng.”

Lúc này Ninh Quốc Hầu nhìn thoáng qua Minh Bá nói: “Thần và thừa tướng tuy có quan hệ thông gia, nhưng thừa tướng lâm vào lao ngục mà thần không cầu tình cho, thứ nhất là do thần không rõ nguyên nhân sợ tổn thương đến tình cảm quân thần. Thứ hai là thần tin Bệ hạ, nếu thừa tướng trong sạch thì Bệ hạ ắt sẽ cho thừa tướng một công đạo.”

Hoàng thượng được tâng bốc lên cao đành phải nói: “Nhanh sai người đi thả thừa tướng đại nhân.”

“Minh Bá công buông lời gièm pha, khiến trẫm hiểu lầm thừa tướng, may mà chưa dùng hình phạt với thừa tướng nếu không trẫm làm sao giải thích được với dân chúng?”

Lúc này Minh Bá hừ lạnh một tiếng: “Bệ hạ cao cao tại thượng, lẽ nào không kiêng kỵ với nhà họ Bùi sao? Bùi Lâm đúng là trung thần nhưng kiểu trung thần này ăn nói không xuôi tai, Bệ hạ khó chịu trong lòng rất lâu rồi chẳng phải sao?”

Bệ hạ tức giận: “Người đâu, nhốt Minh Bá và người nhà vào trong ngục, yêu cầu Đại Lý Tự tra rõ cho trẫm, tra xem hắn làm bao nhiêu việc ác rồi.”

13.

Minh Bá bị kéo xuống, lúc sượt qua người ta, lão ta nói: “Bùi Nghiên, ngươi độc ác như vậy sẽ có ai dám cưới ngươi chứ.”

“Xin lỗi nhé Minh Bá công, Bùi Nghiên cả đời không lấy chồng cũng sẽ sống tốt hơn trăm lần so với ngươi, không cần Minh Bá đến lúc này rồi còn nhọc lòng quan tâm đến ta.”

Ta và Bùi Lam cùng đến ngục của Đại Lý Tự sau khi rời khỏi cung điện, ở ngoài cửa, Trần Ngạn Chi đang đỡ lấy cha ta.

Lúc nhìn thấy ta, hắn lập tức né tránh:

“Hạ quan đã nhận được lệnh của Bệ hạ, thả đại nhân ra ngoài.”

Bên ngoài Đại Lý tự, bách tính tụ tập náo nhiệt, chuyện Minh Bá đã truyền đi khắp kinh thành từ lâu.

Ta đỡ lấy cha, hô to: “Bùi gia chúng ta hai ngày trước đã vận chuyển diêm tiêu về Lân Châu, lô đầu tiên đã đến Lân Châu, cha ta chính là trung thần, lấy lê dân bách tính làm trọng, Bùi gia ta tất sẽ không làm tổn hại dù chỉ một chút đến lê dân bách tính.”

Bách tính dẹp sang hai bên nhường đường cho chúng ta.

Trong xe ngựa, thân hình cha gầy guộc, ông ho khan vài tiếng: “Hồi nãy Ngạn Chi đã nói hết sự việc với ta, chuyện của hắn ta cũng biết. A Nghiên, con không cần ép hắn từng bước đâu.”

Ta gật đầu: “Giấy nợ của mẹ hắn vẫn còn trong tay con, nếu hắn không có ý đồ hại cha nữa thì con sẽ không kéo hắn ngã ngựa.”

Cha ta nhắm nghiền hai mắt: “Lần này vi phụ ở trong ngục nhận ra được rất nhiều điều. A Nghiên, A Lam, lần này có hai con nếu không thì cho dù cha có chống đỡ được bão táp thì thân ở trong ngục cũng chẳng thể làm gì.”

Bà nội đón cha về phủ, đợi sau khi cha tắm rửa thay đồ xong, hai người mới trao đổi cẩn thận.

Ta và Bùi Lam cùng ngồi với nhau, muội ấy vuốt ve bàn tay ta: “A tỷ, nếu như chúng ta chỉ cần đi sai một nước cờ thì sẽ có thể thua cả bàn cờ, lúc đầu a tỷ không sợ chút nào sao?”

“Sợ, nhưng lại không thể không làm. Bùi gia và Úy gia gắn bó từ lâu không thể tách rời. Ninh Quốc Hầu với Bùi gia lại là thông gia, về phần Tôn Đức Hải, hắn chỉ muốn sống. Dù bây giờ đi theo Bệ hạ thì cuộc sống vẫn tốt hơn là nếu Minh Bá đổi địa vị. Và Bệ hạ chắc chắn sẽ không để người ngoài lay chuyển giang sơn của ông ấy được,..., sau những chuyện này thì chúng ta và Minh Bá ở hai phía đối lập, Minh Bá chỉ có một con đường chết.”

Bùi Lam tựa đầu vào vai ta: “Có tỷ ở đây, A Lam không sợ. Mẹ chồng muội đã từng nói người trong gia tộc đều liên kết với nhau, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. A tỷ chính là nữ trung hào kiệt, gia chủ sau này của Bùi gia chắc chắn là a tỷ, a tỷ chính là chỗ dựa của A Lam.”

Ta nắm lấy tay muội ấy, giống như hồi nhỏ ru muội ấy đi ngủ: “Được rồi, mau ngủ đi, làm mẹ trẻ con rồi mà vẫn làm nũng trước mặt tỷ.”

Muội ấy không buông tha dính lấy ta: “Cho dù có tái sinh mười tám lần nữa thì tỷ vẫn là tỷ tỷ của muội.”

Mấy ngày sau, Lân Châu đại thắng, sau khi cung cấp thuốc nổ, mấy hoàng tử nước Ngụy đều chạy trối chết, lão hoàng đế Ngụy Quốc cũng không nhận được tin tức tốt mà mình muốn nên qua đời, năm vị hoàng tử tranh giành ngôi vị đánh đến ngươi chết ta sống.

Cha ta và Ninh Quốc Hầu cùng dâng tấu thư, mời bệ hạ xuất binh trong lúc Ngụy Quốc đang đại loạn, chấn chỉnh Ngụy Quốc.

Bệ hạ đồng ý.

Hôm đó Bệ Hạ ban lệnh trao cho Bùi gia một kim bài miễn tử và một thanh kiếm ngự tứ.

Kiếm này có thể trên chém gian thần, dưới chém tiểu nhân.

Tiết vạn thọ, Bệ hạ đưa cha ta cùng đứng trên cổng thành để nhận lời chúc mừng của bách tính.

Pháo hoa nở rộ trên trời, trăng sáng vành vạnh, bệ hạ nói thẳng: “Bùi khanh chính là trung thần của nước nhà, có Bùi khanh ở đây chính là phúc của Đại Chu ta.”

Mà ta dùng danh Bùi phủ mở trạm phát cháo cứu tế dân chúng ở khắp nơi.

Người người đều biết nhà họ Bùi bị mưu hại, thân hãm trong ngục nhưng vẫn không quên báo quốc.

Lúc này, nhà họ Bùi cuối cùng cũng vững chắc trong triều Đại Chu.

14.

Đợt phong ba chuyện Minh Bá lắng xuống, cha ta dũng cảm rút lui, cáo lão hồi hương: “Thánh ân khó dò, chỉ sợ ta còn ở trong triều đình một ngày thì Bệ hạ cũng sẽ nhớ lại những chuyện kia rồi khó chịu. Để tránh tổn thương tình cảm quân thần, chẳng bằng dũng cảm rút lui. Bây giờ nhà họ Bùi chúng ta không còn ai dám động đến nữa, bà nội con cao tuổi rồi, cha có thể cùng mẹ mình đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy.”

Ngày cha ta rời kinh thành, học trò của ông ấy tiễn đưa ông một đoạn.

Bùi Lam hỏi ta: “A tỷ, bây giờ cha rời đi chẳng phải rất tiếc sao?”

Ta lắc đầu: “Học trò của cha rất nhiều, cha thoái vị thì bọn họ mới bước cao hơn được. Thánh tâm khó dò, Bệ hạ kiêng kị nhất là các đại thần kết bè kết phái, lần trước Bệ hậ mất đi sự ủng hộ của nhân dân nên không thể mất đi uy quyền trong triều đình nữa. Đối với cha và Bệ hạ, chuyện ra rút lui là chuyện tốt.”

Lúc này, Bùi Lam vẫn là phu nhân nổi tiếng trong kinh thành như cũ, ngoan ngoãn, dịu dàng, hiền lương, danh tiếng tốt.

Còn ta ổn định làm gia chủ nhà họ Bùi, cầm sản nghiệp nhà họ Bùi trong tay, nhìn công việc kinh doanh của nhà họ Bùi trải khắp thiên hạ.

Lúc trước, người đời phỏng đoán ta và Bùi Lam chắc chắn bất hòa, có người từng nói nhất định là Bùi Lam cướp nhân duyên tốt của ta, biên soạn ra những cảnh chị em tương tàn, trở thành chủ đề bàn tán trên phố phường.

Giờ đây, nhiều năm đã trôi qua, không còn ai nhắc đến những quá khứ bịa đặt đó nữa. Ta và Bùi Lam thực sự là hai chị em thân thiết nhất thế gian này.

Mà Bùi Lam được gả vào thế gia, điều này không xung đột với vị trí người đứng đầu gia tộc họ Bùi mà ngược lại liên kết chặt chẽ không thể tách rời.

Sự kết nối giữa gia tộc với danh vọng đều trở thành một trong những lá bài trong tay ta và Bùi Lam.

Ai nói trạch môn chắc chắn sẽ rất dơ bẩn, tình cảnh chị em tương tàn nhất định sẽ xảy ra?

Vinh quang trăm năm của gia tộc không dựa vào tranh chấp mà là cùng nhau chung tay bảo vệ.

15. Ngoại truyện

Năm ta 20 tuổi, ta thành thân với hộ vệ Ôn Quyết bảo vệ ta nhiều năm.

Năm 26 tuổi sinh hạ con gái đầu lòng, và cùng ngày hôm đó cũng là ngày chết của hắn.

Bùi Lam bỗng nhiên nghe được hắn nói sau khi sinh đứa bé xong sẽ đưa cha mẹ mình vào Bùi phủ ở. Bùi phủ phú quý vô biên chính là vật trong túi của hắn.

Bùi Lam báo lại chuyện này với ta, ta vuốt ve bụng bầu: “Nếu như thế thì cứ để hắn vui vẻ mấy ngày đi, ngày tỷ lâm bồn cũng sẽ là ngày chết của hắn.”

Mấy ngày sau, Ôn Quyết quả thật đưa cha mẹ mình vào trong phủ, chắc là thèm muốn tiền của nhà vợ mặc dù bề ngoài mẹ chồng đối xử với ta rất tốt nhưng sau lưng lại đánh đập vú già, nha hoàn trong phủ của ta, nghiễm nhiên coi chính mình như chủ mẫu trong phủ.

Một ngày nọ, sau khi ta ngủ, Ôn Quyết đứng dậy, ta lặng lẽ đi theo sau hắn, nhìn hắn ôm lấy biểu muội của mình ngay dưới mái hiên hành lang.

“Mị nhi, muội chờ chút, chờ nàng ta sinh đứa bé xong thì Bùi phủ này chính là của nhà họ Ôn ta. Mị nhi, trong lòng ta chỉ có mình muội, nếu không phải biết nàng ta giàu có thì sao ta có thể cam tâm ở với nàng ta?”

Cô gái được gọi là Mị nhi ôm cổ hắn nói: “Biểu ca chịu nhục như thế tất nhiên Mị nhi sẽ nghe lời biểu ca.”

Ta cầm thanh ngự tứ kiếm đứng ở phía sau bọn họ.

Giông bão ập xuống ngay lập tức, kiếm của ta đặt ngay trên cổ Ôn Quyết, Mị nhi sợ tới mức rụt tay lại.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, lúc thấy ta, gương mặt tràn đầy hoảng hốt.

Không chờ hắn nói bất kỳ câu nào, ta chém một nhát đứt cổ.

Mị Nhi sợ kêu sợ hãi.

“Dám có tâm tư thèm muốn nhà họ Bùi của ta đúng là chán sống rồi mà, chẳng qua chỉ mượn giống để sinh đứa bé mà dám xem bản thân là chủ quân của Bùi gia.”

Mị nhi cũng chết dưới thanh kiếm của ta.

Bùi Lam nghe được tiếng hát chạy đến, muội ấy cầm lấy kiếm, vuốt ve sau lưng của ta: “A tỷ chớ tức giận, cẩn thận động thai khí.”

Cha mẹ Ôn Quyết nhìn thấy con trai và cháu gái đều chết ngay tại hiên nhà, gào khóc thảm thiết muốn liều mạng với ta.

Ta lạnh lùng nhìn bọn họ: “Sao? Sao giờ không nói Bùi gia nhà ta sau này sẽ là của ngươi nữa đi?”

Đột nhiên ta cảm nhận được nước ối chảy ra, Bùi Lam dìu ta trở về phòng, muội ấy cầm lấy kiếm và dùng kiếm kết thúc mọi chuyện.

Trong phòng sinh, muội ấy nắm lấy tay ta, ở lại trợ giúp ta sinh con.

Mãi đến khi bé con cất tiếng khóc chào đời, lúc này muội ấy mới bật khóc: “Tỷ tỷ vất vả rồi.”

Bé con trông rất giống ta, ta đặt tên cho nó là Bùi Vọng.

Con bé sẽ là đứa con gái duy nhất của ta, cũng sẽ là gia chủ tương lai của nhà họ Bùi.

Sau khi bà nội và cha hay tin ta sinh con, nửa tháng sau họ vội vã chạy về phủ ở kinh thành.

Bà nội ôm Vọng nhi đến nỗi không rời ra được: “Từ nay về sau nhà họ Bùi là của các con.”

Bùi Lam nhanh chóng đưa con gái tới, con bé chọt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Vọng nhi liên tiếp: “Mẹ nói mặc dù Vọng nhi muội muội không cùng một mẹ sinh ra nhưng không khác gì chung mẹ, sau nay ta chính là a tỷ, ta và a huynh chắc chắn sẽ che chở Vọng nhi thật tốt.”

Bọn nhỏ dần dần lớn lên, sau khi bà nội qua đời, cha cũng ở lại trong núi sâu, mở một thư viện nhỏ làm thầy dạy học.

Ta thu nhận rất nhiều bé gái bị vứt bỏ, bọn chúng đều mang họ Bùi của ta.

Bùi phủ rộng lớn là thế cũng dần dần được lấp đầy.

Ta dạy chúng đọc sách, nhìn bọn chúng tỏa sáng trong công việc kinh doanh của nhà họ Bùi.

Nhà họ Bùi đã trở thành một đại gia đình nhiều chủ tiệm là nữ nhất trong thiên hạ.

Gảy bàn tính, hộ tống đại lý, từng nét bút trong một bức tranh, người nhà họ Bùi liên kết chặt chẽ với nhau.

Sau khi lễ trưởng thành của Vọng nhi qua đi, ta gọi con bé cùng con gái nuôi bằng tuổi đến.

Mấy năm nay ta coi chúng như con đẻ, con gái nuôi không khác gì con ruột, cũng không phân biệt đích - thứ.

Nhìn chúng ngoan ngoãn đứng thành một hàng, lúc này ta mới lên tiếng: “Mẹ có hai con đường cho các con chọn, con đường thứ nhất là lập hôn ước, học cách làm đại nương tử của đương gia vọng tộc, làm chủ mẫu trong gia đình quyền quý, học cách quản lý việc nhà, công việc rất nhiều từ chuyện ăn mặc, tính sổ sách thậm chí là đến cả cách dùng người như thế nào đều phải học.

Con đường khác là cùng các chú bác của nhà họ Úy ra ngoài học kinh doanh, việc kinh doanh của nhà họ Bùi sau này phải có người quản lý đứng đầu nhưng cần phải tạm hoãn hôn sự.”

Lúc thấy chúng ngây thơ, suy nghĩ về con đường mình chọn, ta dựa vào ghế nói: “Lạc tử vô hối, các con hiểu chưa?”

“Con gái hiểu ạ.”

Giây phút ấy, ta hình như trông thấy rất nhiều năm trước bà nội cũng nói như vậy.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chẳng mấy chốc mà ta đã đến tuổi bốn mươi.

Nhìn các con gái đều chọn được con đường riêng của chính mình, ngoài trời sáng sủa trong xanh, A Lam bưng những chiếc bánh ngọt vừa mới mua tới: “A tỷ, mau tới ăn với muội nè.”

Hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play