Lại nói tiếp may bác sĩ dùng chỉ thẩm mỹ khâu miệng vết thương cho Đỗ Hạ, một đoạn thời gian sau, chỉ thẩm mỹ có thể tự tan hết.
Nếu đổi thành chỉ giải phẫu bình thường, mà Đỗ Hạ vẫn không thể quay về, ở cổ đại thật đúng là không tìm được công cụ thích hợp để cô tự cắt chỉ.
Đây cũng là lần đầu tiên Tống Gia Ngôn nhìn rõ miệng vết thương của Đỗ Hạ.
Nhìn băng vải thay ra dính máu, Tống Gia Ngôn không khỏi chau mày.
Đỗ Hạ vừa nhấc đầu liền thấy Tống Gia Ngôn cau mày nhìn cánh tay mình, sự tình cũng đã qua hai ngày, phẫn nộ trong lòng cô cũng nhạt đi rất nhiều.
Cô không nhanh không chậm thay thuốc cho chính mình, còn tự giễu chu chu môi thổi miệng vết thương: “Miệng vết thương này rất xấu đúng không?.”
Tống Gia Ngôn vội vàng lắc đầu, châm chước một lát, vẫn mở miệng hỏi: “Vết thương này……”
Đỗ Hạ nâng nâng cánh tay, vân đạm phong khinh nói: “Cái này à, ở bệnh viện bị người nhà bệnh nhân chém một dao.”
…… Tống Gia Ngôn thật sự không tưởng tượng được rốt cuộc Đỗ Hạ sống trong hoàn cảnh như thế nào, mới có thể đạm nhiên khi nói loại chuyện này.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT