Tống Gia Ngôn da mặt mỏng, bị người xa lạ trêu ghẹo, không nhịn được mà đỏ mặt.
Đỗ Hạ vội đứng ra thay hắn giải vây: “Được rồi, đây là người nhà của tôi, người nhà hiểu không, mấy cô cho rằng cũng giống mấy người, vị này nhà tôi da mặt mỏng, mấy cô kiềm chế một chút, nếu dọa người ta chạy mất, mấy cô đi đâu tìm được người giống như vậy bồi thường cho tôi hả?”
Tống Gia Ngôn đã quen với hình thức quân tử chi giao đạm như nước, trong lúc nhất thời thật sự rất khó tiếp nhận sự trêu ghẹo hiện tịa, nhìn Đỗ Hạ thoải mái hoà mình với đồng nghiệp, hắn yêu lặng suy nghĩ trong lòng: Quả nhiên bệnh viện mới là nơi cô ấy thuộc về, vừa đến bệnh viện, cả người cô đều tràn đầy sức sống.
Lúc này nụ cười trên mặt Đỗ Hạ hoàn toàn phát ra từ nội tâm, không phải nụ cười khách sáo khi ở cổ đại, cũng không phải nụ cười thời thời khắc khắc phải cẩn thận khi trước.
Tống Gia Ngôn thở dài một hơi ở trong lòng: Nếu muốn Đỗ Hạ thật sự tiếp nhận cuộc sống ở cổ đại, xem ra còn cần một thời gian rất dài nữa.
Còn một con đường dài cần đi!
Cuối cùng vẫn là Đỗ Hạ nhịn đau chia ít tôm xào cay ra ngoài, mới có thể chặn miệng của nhóm người này, để các cô buông tha Tống Gia Ngôn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play