Đỗ Hạ quơ quơ hộp đựng vòng trên tay, mở miệng nói: “Con sẽ giúp mẹ giữ trước, khi nào mẹ muốn đeo thì bảo con.”
Bất quá cô nghĩ hẳn là Cam Mạn Mai cũng không có khả năng chủ động mở miệng nhắc tới việc này.
Đỗ Hạ nghĩ chỗ mình còn có rất nhiều trang sức, ngọc, kim, vàng ròng, mạ vàng, vòng tay được khảm các loại đá quý đủ màu, lần tưới sẽ mang trở về, để Cam Mạn Mai chọn lựa mấy cái bà thích cũng không tồi.
Những vòng tay đó tuy rằng không đắt bằng cái vòng ngọc phỉ thúy này, nhưng phần lớn đều là cống phẩm cung đình do Tống Mẫn Lan ban thưởng, phẩm chất cũng không tầm thường, hơn nữa còn là đồ cổ hàng thật giá thật, lại làm từ vàng thật bạc trắng thật, ngày thường đeo cũng được.
Hơn nữa Đỗ Hạ rất hiểu mẹ ruột, so với ngọc thạch, Cam Mạn Mai vẫn thích vàng ròng hơn. Không có biện pháp, Cam nữ sĩ chính là một người phù hoa như vậy.
Mặc kệ nói như thế nào, dù sao cuối cùng Cam Mạn Mai thành công không phải giữ vòng ngọc.
Cam Mạn Mai và Đỗ Hùng Hoa xin nghỉ buổi sáng, hiện cũng sắp tới thời gian nghỉ trưa, người một nhà thương lượng, liền cùng nhau đi ăn trưa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT