“Vậy được rồi, em trở về ngủ một lát, tới khoảng 10 giờ chúng ta cùng ra ngoài, một đống đồ vật anh mang qua còn phải đi tìm người giám định, vừa lúc ba mẹ em đều ăn cơm trưa ở đơn vị, bữa trưa chúng ta liền ăn ở bên ngoài.”
Nghe cô nói ăn trưa muốn ở bên ngoài, Tống Gia Ngôn vội vàng mở miệng: “Ta muốn ăn lẩu.”
Lúc trước ở quê Đỗ Hạ mang Tống Gia Ngôn đi ăn lẩu.
Kỳ thật theo góc nhìn của Đỗ Hạ, hương vị quán lẩu đó không tính là rất ngon, bất quá đối với người theo phái thanh đạm như Tống Gia Ngôn, bữa lẩu đó thật sự làm hắn nhớ mãi không quên.
Không thể không nói, chủng loại gia vị đời sau thật sự quá nhiều, tạp nên hương vị món ăn cũng cực kỳ phong phú.
Đây là người của hai thời đại khác nhau.
Từ nhỏ Đỗ Hạ đã ăn đủ các loại hương vị đồ ăn, cho nên cảm thấy đồ ăn Quốc công phủ đồ ăn ngon, nguyên nước nguyên vị, thanh hương phác mũi, đầu bếp cũng sẽ không dùng nhiều gia vị, tất cả nguyên liệu có thể ăn được mùi vị vốn dĩ của nó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT