Cả đại sảnh yên tĩnh nháy mắt liền ồn ào. Ai cũng không nghĩ đến kết quả cuối cùng lại như thế, Hạ Cô Hàn không chỉ thắng mà còn đem Hoàng Cẩm Tố đang bị lệ quỷ khống chế cứu ra.
Mọi người đều rõ thực lực của Hoàng Cẩm Tố, nhưng khi lệ quỷ khống chế lão không một ai thấy Hạ Cô Hàn ra tay. Nhưng sự thật chính Hạ Cô Hàn là người cứu Hoàng Cẩm Tố trước sự chứng kiến của những người có mặt tại đây.
Hoàng Cẩm Tố đương nhiên cũng biết rõ chuyện này, sắc mặt lão lập tức khó coi. Lão cũng muốn làm như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chỉ là hàng trăm con mắt ở đây dù đã mặt có là tường thành lão cũng chịu không nổi.
Hoàng Cẩm Tố thậm chí còn cảm thấy những thiên sư khác đang dùng ánh mắt chế giễu để nhìn lão, giống như bây giờ lão đã không còn là gia chủ Hoàng gia cao cao tại thượng nữa rồi.
Nhưng mà mặc kệ Hoàng Cẩm Tố hiện tại mang tâm tình gì, kết quả đã rõ nếu lão còn muốn mặt mũi thì nên im lặng. Còn nếu ồn ào nhốn nháo nói có kẻ hại lão thì chỉ càng thêm mất mặt mà thôi.
Trong mắt Hoàng Cẩm Tố đều là hắc trầm chi sắc, còn giả bộ rộng lượng nói cảm tạ Hạ Cô Hàn.
"Đa tạ."
Hạ Cô Hàn ngồi thẳng, ngáp một cái lại nói: "Ta thắng rồi đúng không?"
Hoàng Cẩm Tố: "...... Đúng vậy, ngươi thắng."
Dù có không tình nguyện thì Hoàng Cẩm Tố cũng không thể nói gì. Đó lệ quỷ khống chế, nên khi kim quang buông xuống lão cũng nhận ra sự bá đạo trong nó. Kim quang chứa một loại cường lực khiến lệ quỷ không thể phản kháng.
Loại cường lực này chính là thứ mà mỗi thiên sư đuổi quỷ cố gắng theo đuổi một đời.
Hạ Cô Hàn sao lại có nguồn năng lực cường đại thế này????
Hoàng Cẩm Tố nhìn Hạ Cô Hàn thật lâu, sau đó đem nghi hoặc cùng cảm giác không cam lòng áp xuống đáy, xoay người trở lại khu vực đại lão đang đứng.
Hạ Vân Khai thấy lão quay lại, liền nở nụ cười hiền hoà như cha già tái sinh, nhưng lời nói ra lại khiến người nghe phun máu như mưa.
" Haizz, là lỗi của ta không giới thiệu Hoàng gia chủ cho Cô Hàn, có lẽ khi thằng bé biết thân phận của trưởng bối sẽ không hành xử như vậy mà chừa lại chút mặt mũi cho ngươi."
Hoàng Cẩm Tố nghe vậy dưới chân lảo đảo, hận đến nghiến răng, chỉ muốn lao đến xé nát cái mặt hớn hở của Hạ Vân Khai ra.
Nhưng dù có tức giận thế nào chăng nữa, giờ đây lão cũng chỉ có thể nhịn. Vì cũng chính lão là người khiêu khích trước, cũng chính lão lấy thân phận trưởng bối để khiếu chiến hậu bối. Giờ thua thì chỉ có thể cắn răng nhịn nhụC.
Hoàng Cẩm Tố cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cái mặt nhăn nhở của Hạ Vân Khai khiến lão không nhịn nổi nữa. Khẽ hừ một tiếng mà nặng nề xoay lưng rời đi.
Lúc đó lão còn nghe được Hạ Vân Khai dùng thanh âm rầu rĩ mà nói: "Hoàng gia chủ, ngươi đi rồi thì ai chủ trì đấu pháp a?"
Hoàng Cẩm Tố: "......"
Má nó! Má nó! Má nóooooooooo!!!!!
Hạ Vân Khai muốn cho Hoàng Cẩm Tố biết con trai của ông, dễ nhìn thôi chứ không dễ đụng đâu. Muốn lấy thằng bé làm quả hồng mềm để bóp ư? Cho ngươi bóp xem ai nát.
Thoả mãn tâm tình, xả không ít stress, Hạ Vân Khai mới nghiêm túc trở lại:" còn có ai muốn lên khiêu chiến Hạ Cô Hàn nữa?"
Đấu pháp tiến hành giờ này, ai ở trong đại sảnh cũng nhận thức được ' thực lực' của Hạ Cô Hàn, cũng xác nhận được một chuyện: Bộ ngành đặc thù coi trọng Hạ Cô Hàn là quá đúng, không chỉ có visual mà cái thực lực cũng thuộc hạng trâu tró. Quả thật mời y làm Cố vấn là quá bình thường.
Người đang muốn tạo nhốn nháo cũng không dám hó hé, họ sợ Hạ Cô Hàn sẽ nhắm mũi dùi về mình. Hạ Cô Hàn không phải là phế vật Hạ gia xoá tên. Mà y chính là thiên tài.
Không, có lẽ hai từ 'Thiên tài' cũng không diễn tả được sự yêu nghiệt của Hạ Cô Hàn.
Những thiên sư trước đó bị người kích động cũng dần bình tĩnh lại, biết chính mình không phải đối thủ của Hạ Cô Hàn thì cả người đều mông lung. Cái này chính xác phải nói là ngu thì chết, bệnh hoạn gì. Họ bỏ tiền để Hạ Cô Hàn ăn không.
Hèn chi khi nãy nhận tiền Hạ Cô Giang lại hào hứng đến thế. Hạ gia này quả thật từ cha tới cháu... Khiến người nói không nên lời mà.
" Cái kia..." Có thiên sư không nhịn được lên tiếng hỏi:" nếu từ bỏ, vậy 1 vạn có thể trả lại không?"
Hạ Cô Giang vừa nghe không nhịn được cười mà đáp:" nghĩ xem!"
" Từ bỏ là nhận thua, có lí nào người thua cuộc còn nhận lại tiền đặt cược."
Có thiên sư nãy giờ đúng ngoài vòng xem cuộc vui, không nhịn được liền nói.
Tuy vẫn có người không phục nhưng thực lực Hạ Cô Hàn show ra nơi đó, không cam lòng thì về tự phá phòng mình mà xả. Còn muốn lên thì không ai cản.
Ai cũng chùn bước, duy nhất có Trần Mạt Lãng bên này khẽ do dự nhưng rất nhanh liền bước đến trước mặt Hạ Cô Hàn, thái độ vẫn cung kính như trước đó.
" Ông chủ Hạ, xin chỉ giáo."
" Ngươi vẽ trận đi." Hạ Cô Hàn vẫn ngồi yên một chỗ, lười biếng mà nâng cằm:" chỉ là ta cũng không biết quá nhiều, nhưng nếu trong khả năng vẫn có thể chỉ điểm."
Nếu là trước đó, Hạ Cô Hàn nói câu này thì mọi người ở đây đều nghĩ y là thằng không biết điều mà chỉ biết ra vẻ. Nhưng bây giờ họ chỉ mong một lời này của y.
Trần Mạt Lãng nhanh chóng bày ra trận pháp, Hạ Cô Hàn híp mắt cảm nhận, một lát sau lại nói.
"Khảm vị linh khí quá loãng, tuy không phải mắt trận, lại dễ tạo thành điểm yếu trong trận."
Trần Mạt Lãng nghe vậy liền thả một lá bùa Tụ Linh tại khảm vị. Bùa Tụ Linh vừa thả ra thì linh khí tại khảm vị nhanh chóng tăng cao, toàn bộ trận pháp vận chuyển càng thêm mượt, uy lực tăng gấp bội phần.
Khi cảm thụ được uy lực trong trận, ánh mắt Trần Mạt Lãng không khỏi sáng rực. Cái cảm giác khai thông bế tắc lâu ngày khiến gã cảm thấy cả người sướng run.
" Đa tạ ông chủ Hạ chỉ bảo!" Trần Mạt Lãng vô cùng kích động,mức độ kính trọng tăng lên max điểm.
Trần gia chủ đứng cách đó không xa, từ đầu đã luôn chỉ ý trận pháp của Trần Mạt Lãng, sau khi khảm vị được bổ sung linh khí thì khả năng phòng ngự của trận tăng cao, không khỏi giật môi.
"Mụ nội nó!" Trần gia chủ sờ lấy cái đầu láng mo óng ánh của mình hai mắt sáng rực như đèn soi ếch nhìn qua Hạ Vân Khai.
" Hạ Vân Khai, khai ngay cho bố, vì cớ gì ngươi giấu bảo bối lâu như vậy? Nếu hôm nay không phải bọn họ nghi ngờ, có phải hay không ngươi muốn giấu thằng bé không cho người khác biết?"
Hạ Vân Khai lại một bộ ôn tồn lễ độ, nở nụ cười ôn nhu, cái gì cũng không nói.
Trần gia chủ đứng một bên, không khỏi chửi thầm: Hạ Vân Khai uổng cho ông không làm diễn viên, nếu ông mà có con trai bằng nửa thực lực như Hạ Cô Hàn thì đã bắt loa rao khắp xóm khắp làng. Chứ đâu có chuyện giấu nhiều năm như vậy."
Những đại lão khác không nói nhưng đều có cùng ý nghĩ với Trần gia chủ.
Vị Linh y đứng một bên cũng rảo mắt nhìn một vòng, chính là khi tầm mắt đến chỗ Hạ Vân Khai thì khẽ dừng một chút. Nhưng rất nhanh liền dời đi.
"Hội nghị bắt đầu rồi, đi lên đi."
Chờ mọi người đã yên vị trên ghế ở phòng họp thì Linh y cũng điểm danh ngay tên của Hạ Cô Hàn, ý là y cũng phải có mặt.
Lần này, mọi người đều không có ý kiến. Vì với cái thực lực của Hạ Cô Hàn đâu ai nghĩ y là trẻ trâu sồn sồn bố đời nữa.
Còn bên trong đại sảnh.
Sau khi chỉ điểm cho Trần Mạt Lãng thì có không ít người đã nộp tiền liền nhao nhao bước đến, đòi Hạ Cô Hàn thỉnh giáo.
Hạ Cô Hàn:......
Hạ Cô Hàn chỉ nghĩ để bọn họ nhìn thấy thực lực của mình, sau đó sẽ rén mà sun vòi lại, ai nào ngờ đâu...lại được cái phản ứng ngược này!
Kiếm vài đồng nuôi chồng thôi mà sao cũng cực vậy không biết?!
Hạ Cô Hàn lười biếng mà ngáp một cái, mệt quá mừ!
Cũng may bên này Linh Y không thấy Hạ Cô Hàn trong phòng họp thì đã kêu người đi gọi.
" Lần sau, khỏi có mà cá cược gì hết." Khi lên lầu Hạ Cô Hàn không khỏi lẩm bẩm lầu bầu một câu.
Cố Tấn Niên đi bên cạnh vừa nghe không khỏi phì cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu vợ, còn khẽ kề sát bên tai y báo con số hôm nay vừa kiếm được.
"Nhiều vậy sao?" Hạ Cô Hàn nhướng mày, cả người tràn trề tinh thần trở lại.
Cố Tấn Niên đáp lại bằng cái gật đầu, trong mắt đều là ôn nhu.
Trong phòng họp.
Đặt được đít xuống ghế thì Hạ Cô Hàn đã nhũn nhão ra.
Vị trí được sắp xếp trong buổi toạ đàm nhìn có vẻ tùy ý nhưng đã có quy luật bên trong. Bộ ngành đặc thù bên trái, Hiệp hội Thiên Sư nằm bên phải, xen giữa cả hai chính là những đại lão của thế gia Thiên sư.
Mục đích sắp xếp như vậy chính là nếu Bộ ngành đặc thù cùng Hiệp hội Thiên Sư nói chuyện không hợp lao vào gõ nhau, thì cũng có những vị đại lão của những thế gia ở giữa can ngăn.
Hạ Cô Hàn ngồi xuống thì cố tình lia ánh mắt một vòng qua chỗ bên Hiệp hội thiên sư.
Nhìn có vẻ đã đông đủ, chỉ riêng vị trí đặt cái bảng tên -- Dư Bắc Quang thì còn trống.
Vị trí của sư phụ y ở bên cạnh, cũng đủ để nói lên - Dư Bắc Quang chính là hội phó mới nhậm chức của Hiệp hội thiên sư Vụ Châu.
Vừa nghĩ như vậy ngoài cửa nhanh chóng truyền đến bước chân.
Bước chân có vẻ nặng, gót giày kéo lê trên mặt đất, tốc độ cũng không quá nhanh.
Nghe theo tiếng bước chân có thể nghĩ đến là một lão nhân, nhưng khi cánh cửa mở ra người bước vào lại là một nam nhân tuấn nhã.
Nhìn bộ dạng có vẻ ngoài 30, nhưng mái đầu muối tiêu đã bán đứng tuổi thật của gã.
" Ngại quá, để mọi người chờ!" Nam nhân mở miệng nói, thanh âm như bánh xe nghiền qua cát sỏi, lại có chút quỷ dị khó tả. Gã trực tiếp đến vị trí có bảng tên Dư Bắc Quang mà ngồi xuống.
Chỉ cần như vậy cũng đủ hiểu, gã chính là Tân hội phó Hiệp hội thiên sư Vụ Châu.
Dư Bắc Quang ngồi vào vị trí của mình thì ánh mắt lộ đãng đảo một vòng, vô tình bắt gặp đôi mắt nhập nhèm của Hạ Cô Hàn thì có chút sửng sốt.
Hạ Cô Hàn cũng không làm gì, chỉ nhẹ nhàng hướng về gã gật đầu một cái thay lời chào, sau đó không thèm quan tâm xung quanh,dựa đầu vào bụng Cố Tấn Niên để ngủ.
Cố Tấn Niên đứng bên cạnh nhìn vợ đã dựa vào người hắn ngủ thì cũng chả làm gì, hắn quá quen rồi. Chỉ là Hạ Cô Hàn đổi điểm để ngủ mà thôi.
Linh y ngồi ở chủ vị thấy bộ dạng ngả ngớn của Hạ Cô Hàn chỉ biết lắc đầu nhưng cũng không đến đánh thức y. Mà trực tiếp bắt đầu buổi toạ đàm.
Bộ ngành đặc thù đã như ván đóng thuyền, việc giám sát là chuyện đương nhiên sẽ xảy ra. Dù ở đây có người không tình nguyện cũng không thể làm gì khác.
Nội dung toạ đàm cũng vô cùng thuận lợi. Bộ ngành đặc thù tuy đã thành kèo trên nhưng cũng không đưa ra điều luật quá vô lí. Đại đa số đều bỏ phiếu ủng hộ, dù vẫn còn số ít kiến nghị. Nhưng có thể nói toạ đàm vẫn diễn ra vô cùng hài hoà.
Hạ Cô Hàn từ đầu tới cuối chỉ có ngủ. Mà ông chồng quỷ của y còn sợ y bị làm phiền nên trực tiếp ngăn âm thanh của ngoại giới. Khiến cho y đã dễ ngủ nay càng khó tỉnh hơn nữa.
Ngẫu nhiên cũng có mấy người tò mò nhìn về phía Hạ Cô Hàn, chỉ thấy y đang ngủ, tuy có chút khó chịu nhưng người chủ trì toạ đàm là Linh y cũng không lên tiếng, thì họ lên tiếng cũng được gì.
Toạ đàm tận 2 tiếng cuối cùng cũng kết thúc, Hạ Cô Hàn mơ màng tỉnh đúng chốc giờ tan họp. Nhận ra có ánh mắt đang nhìn nên y cũng xoay đầu nhìn lại.
Người đang nhìn y không ai khác chính là Tân hội phó Hiệp hội thiên sư Vụ Châu - Dư Bắc Quang.
Nhìn lén bị bắt gặp, Dư Bác Quang không mắc cỡ mà còn hướng Hạ Cô Hàn nở nụ cười sau đó mới xoay đầu đi chỗ khác.
" Được rồi, toạ đàm hôm nay kết thúc tại đây." Thanh âm khàn khàn của Linh y vang lên báo hiệu cuộc tọa đàm kết thúc.
Mọi người cũng nhanh chóng nối đuôi nhau rời khỏi phòng họp, Hạ Cô Hàn mới vừa đứng lên định về ngủ, Linh Y đã kêu y lại.
" Ông chủ Hạ, phiền cậu ở lại một chút."
Sau đó cả hai cùng bước qua phòng nghỉ nhỏ bên cạnh.
Linh y vừa đóng cánh cửa, xoay lại nhìn Hạ Cô Hàn định mở miệng thì bên cạnh Hạ Cô Hàn đã nhanh chóng hiện ra một bóng người.
Hạ Cô Hàn nhìn thấy ông chồng quỷ hiện thân liền biết hắn định làm gì, chính là chưa kịp để y mở miệng. Cố Tấn Niên vô cùng lễ phép mà hô một tiếng.
"Mẹ."
Linh Y: "......"
Linh Y: "???"
Hạ Cô Hàn chỉ biết che mặt. Quả thật bá quỷ tổng tài nói là làm...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT