Thịnh Bình xã giao là một công ty truyền thông mấy năm nay ăn nên làm ra. Chuyên môn lấy chuyện của nghệ sĩ để làm chủ đề chính và còn giúp nghệ sĩ PR tên tuổi, viết bài lăng xê.
Từ khi công ty thành lập đến giờ,
Thịnh Bình xã giao chiếm độc quyền câu “Không biết xấu hổ”.
Trải qua mấy năm phát triển, Thịnh Bình xã giao càng là đem câu “Không biết xấu hổ” phát dương quang đại khắp mặt trận truyền thông.
Thịnh Bình xã giao có nhiều nhất chính là account marketing, trên mạng xã hội thì thủy quân có một số lượng khổng lồ. Bọn họ chưa từng quan tâm chân tướng thế nào, chỉ nhận tiền mà làm việc. Đem sữa nói thành cà phê, đem cứt chó nói thành cục vàng cũng không vấn đề.
Xuân thu bút pháp, nói không thành có, ăn ốc nói mò, nằm mộng suy diễn, chuyện gì cũng được...
Cũng từ việc có lượng account marketing cùng thuỷ quân khổng lồ mà họ bịa đặt mọi thứ, dẫn dắt hướng dư luận, đem đối tượng mà khách hàng chỉ định ép đến không thể ngẩng mặt.
Thịnh Bình xã giao cũng không quan tâm những đối tượng được chỉ định sau đó thế nào, bọn họ chỉ nhìn tiền mà nói chuyện.
Tinh Quang giải trí từng là khách hàng quen thuộc của Thịnh Bình xã giao, lúc trước những nghệ sĩ trong đó bị tung scandal không thể nào thiếu dấu răng của Thịnh Bình xã giao. Có thể nói trắng ra Thịnh Bình xã giao có ngày hôm nay cũng là nhờ một tay Tinh Quang giải trí nâng đỡ.
Nhưng Thịnh Bình xã giao lại là công ty TNHH một mình ên, nên khi Tinh Quang Giải Trí sụp thì cũng không liên quan gì đến Thịnh Bình xã giao.
Cốc Duy Nguyên lúc đó còn nhanh chóng bắt được cơ hội, âm thầm thu mua nhân mạch của Tinh Quang giải trí tiến thẳng một bước thành công tử cổ phần.
Cốc Duy Nguyên xác thật có năng lực, nếu không làm sao có thể từ tay trắng mà gây dựng lên một công ty lớn.
Có thể nói Thịnh Bình xã giao càng lớn mạnh thì khẩu nghiệp của Cốc Duy Nguyên tụ càng nhiều.
Lần đầu khẩu nghiệp bùng nổ, gã đã quá hãi. Nhưng khi dùng đôi mắt con trai đổi lại bình an thì lá gan gã lại được bơm căng phồng.
Không biết sợ hãi, mà càng không kiên nể hơn.
Khi Cố Tấn Niên bước vào Thịnh Bình xã giao thì cùng lúc Cốc Duy Nguyên vừa tiếp nhận một đơn hàng.
Khách hàng là vị ảnh đế thành danh khá lâu trong giới tên là Hứa Thành.
Khoảng thời gian trước, gã xuất quỷ bị vợ bắt được. Vợ gã ầm ĩ muốn li hôn.
Vợ Hứa Thành cũng là diễn viên, khi gả cho Hứa Thành cô liền toàn tâm toàn ý ở nhà làm nội trợ, rất ít khi nhận kịch bản đóng phim.
Giới giải trí biến chuyển từng ngày, người mới xuất hiện như nấm sau mưa. Vợ Hứa Thành sau khi rút về sau màn thì nhân khí theo đó cũng giảm. Nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy hối hận, vì với cô - chồng còn đáng giá hơn tất cả.
Lòng tin như thế!
Kết quả thế nào?
Gã phản bội cô.
Vợ Hứa Thành cũng là một người mạnh mẽ dứt khoát, bắt gian hôm trước, hôm sau liền đưa đơn li dị.
Cô còn tính giữ thể diện cho Hứa Thành nên không đưa ra nguyên nhân li dị, chỉ nói đó tính cách bất hoà. Vậy mà Hứa Thành lại cắn không buông.
Tuy mang danh ảnh đế, nhưng đó là cái danh khá lâu đời, những bộ phim gần đây của gã đều flop, nhân khí cũng không còn như xưa.
So với tân ảnh đế - Lương Nhữ Thanh thì gã kém tới 5 con phố. Khi biết vợ đưa đơn li hôn, gã không hề thấy tiếc nuối vì tình cảm phu thê hơn 10 năm mà gã muốn dựa theo chuyện này làm một đợt lửa để hâm nóng tên tuổi.
Vì thế Hứa Thành một bên làm bộ thống khổ hối hận mà khẩn cầu xin vợ gã tha thứ. Một bên lại liên hệ Thịnh Bình xã giao, hy vọng Thịnh Bình xã giao có thể đắp nặn cho gã hình tượng một người chồng chịu thiệt trong cuộc hôn nhân, sau đó hất xô nước bẩn vào người vợ gã.
Hứa Thành rất hào phóng, đưa giá khá cao, Cốc Duy Nguyên thấy liền không cự tuyệt. Gã cũng không muốn về nhà để đối mặt với con trai nên liền ở lại công ty mà trực tiếp viết bài kéo thủy quân rồi dẫn dắt dư luận.
Chuyện đổi trắng thay đen này Cốc Duy Nguyên làm vô cùng nhẹ nhàng. Chưa đầy 2 tiếng, thì tên của Vợ Hứa Thành đã chễm chệ trên hotsearch.
Đoàn đội Cốc Duy Nguyên đắp vợ Hứa Thành, thành một nữ nhân dâʍ ɭσạи ' không thiếu lần nɠɵạı ŧìиɦ'.
Giang cư mận nhanh chóng ồn ào xào xáo, từng câu chữ như lưỡi dao vụt vụt chém thẳng vào người cô vợ Hứa Thành.
Không những thế Thịnh Bình xã giao đắp nặn cho Hứa Thành hình tượng một người chồng ôn nhu nhẫn nhịn bị hại. Gã trước nay luôn khoe khoang yêu vợ thâm tình trước mặt công chúng nên dư luận cũng theo chiều đó mà ngả.
Fan của gã rồi người qua đường ai cũng an ủi, đau lòng thay cho Hứa Thành.
Rồi những bộ phim, những cuộc phỏng vấn, những chương trình có gã tham gia liền tăng độ view và được thảo luận rất nhiều. Đây chính là cái mà Hứa Thành muốn.
Nhiệt độ càng nóng, gã càng vừa lòng.
Cốc Duy Nguyên ngồi ở ghế, nhìn mxh bị công ty gã khuấy lên nhốn nháo mà đắc ý nhếch môi cười.
Gã không chỉ đắc ý vì tài năng nói hươu nói vượn của mình, mà gã còn đắc ý vì cái khẩu nghiệp kia cũng chả làm gì được gã.
Tan hết gia tài? Làm nhiều việc thiện?
Hừ! Những cái đó không hề liên quan gì đến gã. Đã tan hết gia tài rồi lấy gì làm việc thiện. Rồi làm việc thiện thì sao có được thành tựu như hiện nay.
Đến nỗi đôi mắt của con trai, Cốc Duy Nguyên kỳ thật không có để ý nhiều, tài sản gã không ít, con trai có là người mù thì gã cũng có thể lo cho nó cả đời không thiếu thốn.
Là con trai của gã đã may mắn hơn người khác rất nhiều. Nếu đổi lại Louis là con trai của kẻ khác thì sao, nó có được ăn sung mặc sướng như hiện tại hay không? Giờ ghét gã, thì sau này Louis lớn lên sẽ rõ.
Nghĩ đến con trai trong lòng Cốc Duy Nguyên không hề có sự áy náy, ngược lại còn thấy may mắn. May mắn vì Louis là con lai, lại có một đôi mắt xinh đẹp. Nếu không gã cũng không biết dùng gì để làm thù lao trả cho Dư đại sư.
Càng nghĩ thì gã càng đắc ý, vươn tay tìm bật lửa cùng hộp thuốc. Màn khói thuốc trắng mờ ảo bay lượn trên không mơ hồ khiến gương mặt đắC chí của Cốc Duy Nguyên thêm vặn vẹo quỷ dị.
“Xoạch!”
Đột nhiên, một tiếng vang nhỏ ở bên tai Cốc Duy Nguyên.
Sau đó, gã cảm thấy có gì đó rớt trên mí mắt mình, theo bản năng ngướC mắt nhìn trần nhà thì hoàn toàn không có gì.
Nhưng là giây tiếp theo, lại có cái gì rớt trên mí mắt của gã, ấm ấm còn ướt ướt và có mùi gì đó.
Gã cứng đờ người không dám chớp mắt, bàn tay chậm rãi vươn lên sờ trên mí mắt, thì cảm nhận được là nước.
Nhưng nói là nước cũng không đúng vì nó ướt nhưng nhớp nháp, lại có xanh xanh vàng vàng.
Cái xúc cảm này khiến gã cảm thấy có chút quen quen.
Không khác gì cái miệng trên bụng gã trước đó. Cái thứ đó nhổ ra chính là nước miếng.
Chẳng lẽ……
Như có một cái búa tạ đập thẳng khiến đầu óc gã vang lên ong ong. Cái khẩu nghiệp kia không phải đã trị dứt điểm rồi sao, sao có thể tái phát nhanh đến vậy???
Gã cố gắng tự trấn an mình là không phải nó.
Nhưng không biết có phải do tâm lí hay không, gã lại cảm thấy mí mắt ngứa ngáy như có vô số còn kiến đang gặm cắn.
Gã không dám vươn tay mà gãi, vì sợ sẽ chọc bể mụt nước, rồi cái miệng khác sẽ mọc ra.
Nhưng có vào chuyện không phải gã muốn thì được.
Mặt bàn máy tính có một cái bình hoa mà đen để trang trí, cái bình mới nên độ phản chiếu khá cao, giờ phút này bộ dáng Cốc Duy Nguyên đều phản chiếu trên cái bình hoa.
Hai mí mắt có hai cái miệng đỏ âu, chúng nó nhấp máy sau đó cảm nhận được Cốc Duy Nguyên như nhìn thấy chúng thì chúng liền nhếch lên như nở nụ cười, vô cung quỷ dị đáng sợ.
Cốc Duy Nguyên sợ hãi mà đứng bật dậy, tay không cẩn thận đụng vào con chuột quang trên bàn khiến màn hình máy tính nhanh chóng sáng lên.
Hình nền chính là Louis, bé bận một bộ đồ liền hình cá mập, bộ dáng buồn ngủ nhưng đôi mắt xanh xinh đẹp như biển rộng lại nhìn vào ống kính.
Bức ánh như có ma lực mà cuốn lấy tầm mắt của Cốc Duy Nguyên, gã muốn chạy đến chung cư cũ tìm Dư đại sư, nhưng hai bàn chân lại dính chặt xuống mặt sàn.
Đôi mắt gã cứ thế nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh của Louis trên màn hình chờ máy tính.
Gã thấy được đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp bỗng dưng cử động, chúng nó bay ra khỏi tròng mắt của Louis mà bắn nhanh về phía gã.
Cốc Duy Nguyên cảm thấy hai mí mắt như có một nguồn lực vô hình căng lớn. Đôi mắt xanh từ máy tính bay ra khảm vào mắt của gã.
" Đây đâu phải mắt của ngươi! Móc nó ra!"
" Đôi mắt thật sự xinh đẹp, móc nó ra cho ta, ta có thể chữa bệnh của ngươi."
" Móc nó ra. Ngươi sợ hay sao?"
" Chỉ là một đôi mắt, nó quan trọng hay tính mạng ngươi quan trọng?"
Những giọng nói vọng trong đầu Cốc Duy Nguyên như ma âm mê hoặc gã. Gợi lên tính tham lam của gã.
Đúng vậy, đâu phải mắt của gã, móc nó ra cho Dư đại sư. Chỉ có Dư đại sư mới có thể chữa căn bệnh này cho gã.
" Móc ra!"
" Mau móc nó ra!"
" Mau lên!"
……
Thanh âm trong đầu Cốc Duy Nguyên dồn dập, khiến gã hít thở không thông, nhưng bàn tay lại nâng lên.
Gã cắn chặt răng, biểu tình âm ngoan không do dự mà cắm ngón giữa cùng ngón trỏ vào tròng mắt.
" Được rồi! Móc được rồi."
Gã như không biết đau, ngón tay càng cắm sâu hơn vào tròng mắt sau đó moi ra trong mắt của chính mình.
Gã như một người si ngốc, không ngừng tự móc ra cặp mắt.
Mà máu tươi của gã theo đó cũng tuôn ra ào ào, hai cái miệng trên mí mắt tham lam mà hút lấy, máu tươi như mật ngọt dinh dưỡng tẩm bổ chúng. Không bao lâu, hai cái miệng lại phân tách thành,4 cái, rồi thành 8 cái....
Chỉ trong nháy mắt trên mặt Cốc Duy Nguyên cơ ngơi nào là cái miệng, chúng nó thi nhau cắn xé gã.
Cố Tấn Niên đứng ở một bên thờ ơ nhìn hết mọi chuyện đang phát sinh, chính mắt thấy những cái miệng cắn xé mặt Cốc Duy Nguyên xong rồi chúng nó hợp lại thành một cái miệng lớn thay thế đầu của gã.
Ngoài văn phòng của Cốc Duy Nguyên, đám nhân viên cấp dưới của gã đang họp thì nghe một tiếng “Phanh!” thật lớn.
Sau đó cánh cửa văn phòng mở ra một con quái vật mang thân người nhưng phần đầu lại là cái miệng lớn, trên môi còn bị hư thối và dính thịt nát, có thể thấy được dòi bọ đang ngoe nguẩy bên trong, mùi hôi thối cũng toả ra tứ phía.
Tiếng hét chói tai, tiếng đồ va đập, tiếng người kêu khóc ầm ĩ cả một tầng lầu. Đám nhân viên muốn bỏ chạy nhưng lại phát hiện văn phòng quen thuộc mỗi ngày đi làm lại biến thành một cái miệng thật lớn, có rất nhiều cái lưỡi hôi thối nhớp nháp đang liếm lên người họ.
Có người bị doạ cho ngất xỉu, có người xỉu rồi nhưng vì thúi quá phải tỉnh lại, còn có kẻ thoi thóp như cá mắc cạn nằm ở một bên.
Nhưng bọn họ la hét, vùng vẫy đập đá thế nào thì vọng vào bên tai họ chính là tiếng chửi rủa, không khác gì họ đã viết lên mạng.
Bọn họ cảm thấy muốn chết không thôi, cả đám đều quỳ xuống đất, dập đầu liên tục mà xin tha thứ, rồi hối lỗi.
“Oanh!”
Một tiếng nổ vang vang lớn như sấm sét, đám nhân viên Thịnh Bình xã giao chỉ thấy trước mắt là một màn máu đỏ, khi tầm mắt khôi phục lại bình thường thì con quái vật kia đã không còn. Cả căn phòng đều là huyết nhục mơ hồ, mùi máu tanh tưởi hôi thối bảo trùm
Không khác gì địa ngục trần gian, mà bọn họ chính là tội nhân phải chịu phạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT