Hành trình lần này đi Hàng Châu, không tính Hạ Vân Khai mở miệng thì Hạ Cô Hàn cũng phải đi một chuyến.

Vì người đem đào hoa chuyển sang cho Triệu Hiểu Thần rất có khả năng đang ở Hàng Châu. Hạ Cô Hàn nếu đã nhận thù lao của Trần Na, đương nhiên phải trừ bỏ tai hoạ này cho Triệu Hiểu Thần.

Bất quá trước khi đi Hàng Châu, Hạ Cô Hàn còn có việc muốn hỏi Triệu Hiểu Thần.

Triệu Hiểu Thần buổi tối liền đến cửa hàng nhanh đèn, đi cùng cậu còn có ba đứa nhỏ Năm 1-2-3.

Năm 1- Năm 2 vì lần trước ăn đào hoa vân của Triệu Hiểu Thần đến giờ vẫn chưa tiêu hoá xong nên vẫn còn đam mê với cậu. Nhưng hôm nay nhìn lại thì thấy Năm 1 và Năm 2 ngoại trừ đam mê còn có một chút cảm xúc gì đó không rõ ràng.

Có chút giống như là sợ hãi.

Năm 1- Năm 2 ngoại trừ Cố Tấn Niên thì Hạ Cô Hàn chưa thấy chúng nó sợ ai hoặc sợ cái gì. Tại sao mới ở chung với Triệu Hiểu Thần vài ngày đã mang tâm lý sợ hãi thế này?

Năm 1- Năm 2 thấy Hạ Cô Hàn như thấy Chúa giáng thế, cà nhích cà nhích tới gần bên y, Năm 3 ngồi trên vai Năm 2 tuy là tấm bùa hình người nhưng Hạ Cô Hàn vẫn mơ hồ thấy được bộ dáng ưu sầu của nó.

Hạ Cô Hàn nhìn Triệu Hiểu Thần mà hỏi: “ cậu làm gì tụi nhỏ vậy?”

Triệu Hiểu Thần vẻ mặt mờ mịt: “Tôi ngoại trừ học thì chỉ có làm bài cùng đọc sách thôi.”

Rớt 1 năm, dù trước kia là học bá thì hiện tại cũng cần không ít thời gian để đem kiến thức bổ túc trở lại. Cậu thấy một ngày 24 tiếng còn quá ít nữa là, sao xóa thời gian đi làm chuyện khác.

Hạ Cô Hàn lại nhìn ba đứa nhỏ:" có chuyện gì sao?"

Năm 1 liền như đại liên mà nổ liên hồi:" ông chủ nhỏ, có thể cho con trở về cảnh cửa hàng được không?"

Năm 2 cũng gật đầu nhau giã tỏi, xém chút rách cả giấy:" con cũng trở về."

Hạ Cô Hàn lại hỏi: “Các con không thích Triệu Hiểu Thần sao?”

“Thích a!” Năm 1- Năm 2 không chút do dự trả lời: “Nhưng không muốn cùng anh ấy ở chung một chỗ"

Thích nhưng lại không muốn cùng ở chung!

Năm 3 thừa thế là tấm bùa giấy mà nhẹ nhàng phiêu tới trước mặt Hạ Cô Hàn, giương miệng a a a không ngừng, đối với Triệu Hiểu Thần lên án.

Hạ Cô Hàn nghe xong trong đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.

" Cậu dạy tụi nó học sao?" Hạ Cô Hàn nhướng mày, có chút ngoài ý muốn.

Triệu Hiểu Thần thế mà lại có kiên nhẫn dạy học cho ba đứa nhỏ ham chơi kia.

Thân là gia trưởng trong nhà, Hạ Cô Hàn đương nhiên biết chuyện học hành đối với mấy đứa nhỏ quan trọng thế nào, nên trực tiếp đem 3 đứa nhỏ lần nữa đưa đến trước mặt Triệu Hiểu Thần nhờ vả:" phiền cậu dạy chúng học thật tốt."

Triệu Hiểu Thần vốn đang có chút thấp thỏm, vừa nghe Hạ Cô Hàn nói thì hùng tâm tráng chí lại nổi lên, nói như tuyên thệ dưới cờ:" tôi nhất định sẽ dạy chúng thật tốt. Về sau Triệu Hiểu Thần tôi học cái gò thì 1-2-3 sẽ được học y như vậy, sẽ đem tụi nhỏ đến một thế giới phát triển tân tiến... À.. người giấy!"

Năm 1-2-3 nghe xong trực tiếp héo hon gầy mòn.

Năm 1- Năm 2 nhìn nhau, đều có chung cảm giác éo thể thích nổi.

Còn Năm 3 thì trực tiếp phiêu tới ngăn kéo sau đó trốn vào bên trong, không muốn ra nữa.

Hạ Cô Hàn vỗ vỗ đầu Năm 1 và Năm 2 lên tiếng cổ vũ: " ngoan ngoãn học tập đi. Muốn mua bút viết tập vở gì cứ nói, ta mua cho mấy đứa "

Khổ cũng không thể để con cái chịu khổ. Nghèo chuyện gì cũng được chứ giáo dục thì không thể nghèo. Nhất định phải để Năm 1-2-3 có điều kiện học tập tốt nhất, không thể thua bạn thua bè. Mỗi ngày hướng tới phía trước mà đi!!!

Hạ Cô Hàn bước đến trước mặt ông chồng quỷ, sau đó khẽ lắc cánh tay hắn mà hỏi:" lão quỷ, nếu không anh qua đó học chung với 3 đứa nhỏ luôn đi? Thời đại mới, không thể thất học được."

Cố Tấn Niên: “……”

Cố Tấn Niên đông cứng mà nói sang chuyện khác: “em không phải có chuyện muốn hỏi Triệu Hiểu Thần à?”

Hạ Cô Hàn cười cười, cũng không ép buộc Cố Tấn Niên đi học bổ túc văn hoá nữa, ngược lại hỏi Triệu Hiểu Thần: “ cậu từng đi Hàng Châu sao?”

Dựa vào những tài liệu Hạ Vân Khai đưa, nhưng người tử vong đều liên quan đến người tự sát. Đại đa số là người Hàng Châu, hoặc học tập cùng công tác tại Hàng Châu. Chỉ có Triệu Hiểu Thần ngoại lệ.

“Hàng Châu a……” Triệu Hiểu Thần không chút do dự nói: “ bà ngoại tôi ở Hàng Châu, lúc còn cấp 2, mỗi năm nghỉ hè đều trở về Hàng Châu 1 tháng thăm bà ngoại."

Nói cách khác,thời điểm nghỉ hè Triệu Hiểu Thần ở Hàng Châu đã bị kẻ kia bắt làm người chết thay.

Hạ Cô Hàn tỏ vẻ hiểu biết: “Tôi ngày mai muốn đi Hàng Châu, cậu cùng tôi đi.”

Triệu Hiểu Thần tuy rằng không biết bỗng dưng đi Hàng Châu làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nói được.

Trước khi đi ngủ, Cố Tấn Niên đã sắp xếp hành lí cho Hạ Cô Hàn đầy đủ.

Hạ Cô Hàn nằm ở trên giường mơ màng sắp ngủ, nhưng vẫn chưa thấy Cố Tấn Niên lên giường, cũng không biết hắn đang làm gì.

Vì đã quen nằm trong ngực ông chồng quỷ để ngủ, nên không có Cố Tấn Niên, Hạ Cô Hàn lăn qua lăn lại khó chịu mà không thể ngủ.

“Lão quỷ?”

Hạ Cô Hàn hô một tiếng.

Không nghe được Cố Tấn Niên đáp lại, lại nhạy cảm mà nhận ra trên mặt có thứ gì đó mềm mại quét qua, mang đến chút tê ngứa.

Hạ Cô Hàn cảnh giác duỗi tay bắt lấy sau đó mở mắt ra nhìn, là một cây bút lông. Cây bút lông trong tay cậu bỗng dưng biến mất, khiến Hạ Cô Hàn nhíu mày.

" Lão quỷ, anh muốn làm gì?"

Hạ Cô Hàn vẫn luôn biết, chỉ cần Cố Tấn Niên không muốn thì không một ai có thể nhìn thấy sự tồn tại của hắn. Chỉ là y không nghĩ tới, có ngày y cũng không thấy được ông chồng quỷ của mình.

Cố Tấn Niên lại lần nữa biến ra cây bút lông, sau đó vén vạt áo Hạ Cô Hàn. Hạ Cô Hàn nhanh chóng cảm nhận được đầu bút lông mềm mại lướt trên da, hơi thở lạnh lẽo của hắn đang phun bên tai y.

" Ta muốn chứng minh cho em thấy mình không có thất học." Cố Tấn Niên hạ giọng mà nói. Nhưng tuyệt nhiên vẫn ẩn thân.

“Cố Tấn Niên!”

“Ta đây.”

Hạ Cô Hàn còn muốn mở miệng nói thì môi đã bị ngậm lấy. Bất ngờ, không kịp đề phòng.

Quả thật, Cố Tấn Niên vì để chứng minh bản thân không thất học mà viết chữ cả đêm, lực đạo mạnh mẽ phóng khoáng, đem tờ giấy - Hạ Cô Hàn bị viết đầy cả chữ nhũn như con chi chi vào nhà tắm.

Hạ Cô Hàn thích thì thích thật mà mệt như chó, đầu tựa trên bả vai ông chồng quỷ, ngáp muốn trẹo quai hàm sau đó lẩm bẩm.

" Có phải anh lại lén em lên chợ hoa hay không?"

Nếu không lên đó, thì sao có thể càng lúc càng đa dạng nhiều thể loại thế này,?

Cố Tấn Niên cười cười không nói lời nào, tắm rửa sạch sẽ cho Hạ Cô Hàn xong rồi ôm y về giường, sau đó kéo cậu vợ vào ngực mà khẽ vuốt ve lưng, dỗ Hạ Cô Hàn ngủ.

Không bao lâu, Hạ Cô Hàn đã ngủ đến an ổn.

***

Giữa trưa ngày hôm sau, Hạ Cô Hàn cùng Triệu Hiểu Thần ngồi máy bay đến Hàng Châu. Khi máy bay hạ cánh đến Hàng Châu thị trời cũng đã sụp tối.

Xuống sân bayk liền nhận được cuộc gọi của Hạ Cô Giang

Hạ Cô Giang: “Hạ Cô Hàn, anh ở đâu?”

Hạ Cô Giang hiện tại đang ở trước cửa tiệm, nhìn cánh cửa đóng chặt gọi cách nào cũng chả thấy mống nào ra mở, gọi mấy cuộc thì cuối cùng thằng anh họ cũng chịu bắt máy.

Hạ Cô Hàn:“Hàng Châu.”

“Hàng Châu?” Hạ Cô Giang có chút kinh ngạc: “anh vì án tử đó mà đến Hàng Châu?”

Xe đã chạy tới, Triệu Hiểu Thần vô cùng ân cần mà vươn tay mở cửa mời Hạ Cô Hàn.

Hạ Cô Hàn chỉ nói ừ sau đó ngồi vào trong xe, y không nói cho Hạ Cô Giang biết Hạ Vân Khai kêu y đến đây.

Chuyện này đang là vấn đề nóng mà bên Hiệp hội Thiên Sư cùng Bộ ngành đặc thù lấy ra phân cao thấp. Hạ Vân Khai là hội trưởng hiệp hội thiên sư nên cũng không tiện nhúng tay vào.

Ông cũng không thể để Hiệp hội Thiên Sư Hàng Châu lấy cái chuyện này ra để kéo dài thời gian, ai mà biết được trong khoảng thời gian này lại có bao người vô tội phải mất mạng.

Bằng không dựa theo ý tứ của Hạ Vân Khai, Hạ Cô Hàn có thể không ra mặt liền không cần ra mặt, tốt nhất là đem thiên phú giấu đi vĩnh viễn đừng để người khác biết đến.

Hạ Cô Hàn không rõ Hạ Vân Khai làm như vậy có mục đích gì, nhưng cũng may cái này lại vừa hợp với tính cách lười biếng của y. Hạ Cô Hàn cầu còn không được.

Thanh âm của Hạ Cô Giang nhanh chóng kéo Hạ Cô Hàn từ suy nghĩ lại:

“Vừa lúc, hôm nay em cũng đến tìm anh vì chuyện này."

" Ngày mai em cùng Sở đội trưởng sẽ qua đấy." Hạ Cô Giang biết rõ tính cách của Hạ Cô Hàn nên lại nói:" nhớ giữ lại vé máy bay cùng bill khách sạn, cái này là đi công tác sẽ hoàn lại tiền."

Hạ Cô Hàn là cố vấn ngoài biên chế, nên vẫn phải trả lại chi phí đi lại cho y.

Bất quá lầm này không cần, vì mọi chi phí đi lại ăn ở Trần Na đã bao trọn. Khi bà nghe Hạ Cô Hàn đưa con trai đi Hàng Châu để giải quyết vấn đề thì bà liền ôm đồm hết mọi chuyện.

Biết Hạ Cô Hàn người đã ở Hàng Châu, Hạ Cô Giang cùng y hẹn thời gian và địa điểm sau đó mới cúp máy.

Sở Quân Hành đứng bên cạnh đã nghe hết cuộc nói chuyện:" ông chủ Hạ đã đến Hàng Châu rồi sao?"

Cấp trên rất quan tâm án tự sát cùng tử vong ở Hàng Châu, Hiệp hội Thiên Sư lại muốn đem chuyện này ra oai phủ đầu nên Bộ ngành đặc thù đương nhiên phải tham chiến.

Chỉ là thành lập chưa bao nên vẫn có rất ít nhân sự, cấp trên vô cùng coi trọng Hạ Cô Hàn nên muốn mời Hạ Cô Hàn ra tay, nếu phản kích thì cũng phải phản kích một cách xinh đẹp chứ đúng không?

Nhưng họ lại không nghĩ tới, Hạ Cô Hàn đã trước một bước đến Hàng Châu.

Sở Quân Hành: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta hiện tại liền đi Hàng Châu.”

Cùng Hiệp hội Thiên Sư phân cao thấp là một chuyện, nhưng điều quan trọng nhất chính là giải quyết vấn đề này càng sớm thì càng cứu được nhiều sinh mạng vô tội.

Hạ Cô Giang nhanh chóng về gồm vali, sau đó cùng Sở Quân Hành ra sân bay, mua vé bay lúc 1 giờ sáng.

Cùng hai người bọn họ còn thêm 3 người, tổng cộng gồm ba nam hai nữ.

Sáng sớm hôm sau, máy bay đã đáp xuống sân bay Hàng Châu. Hạ Cô Hàn cùng Hạ Cô Giang đã hẹn gặp nhau tại khách sạn, để tiện cho mọi người quen biết nhau nên đoàn người của Bộ ngành đặc thù cũng vào khách sạn Hạ Cô Hàn đang ở.

Từ sân bay đến khách sạn mất hơn nửa tiếng, khi bọn họ đến thời Hạ Cô Hàn đang lười biếng ngồi ở ghế sofa khu sảnh chờ cửa khách sạn.

Khuôn mặt Hạ Cô Hàn chế một tầng linh khí mỏng nên người đến người đi cũng chưa ai chú ý đến y.

Đoàn người bước vào khách sạn cũng nhìn thấy Hạ Cô Hàn đang ngồi mà bước đến. Hạ Cô Hàn bên này nâng mí lên nhìn chỉ nhận ra mỗi thằng em họ với Sở đội trưởng.

Hai bên gặp mặt, đương nhiên không thiếu được phần tự giới thiệu.

Sở Quân Hành không để hai bên ngượng ngùng nên mở miệng trước mà giới thiệu Hạ Cô Hàn với mọi người trong nhóm.

" Đây là Hạ Cô Hàn mọi người có thể gọi cậu ấy là ông chủ Hạ."

Họ Hạ ở giới thiên sư không phải họ phổ thông, nhưng không một ai không biết đến họ Hạ. Vì Hạ gia trong giới thiên sư chính là gia tộc nổi danh, hơn nữa ông chủ Hạ này còn cùng loại tên lót với Hạ Cô Giang bên này nên người nam nhân trong nhóm theo bản năng liền hỏi:" là người Hạ gia sao?"

“Không phải.” thanh niên đã bị xoá tên, đã sớm không phải là người của Hạ gia, Hạ Cô Hàn mỉm cười nói: “ Mở một cửa hàng nhang đèn nhỏ.”

Y còn chuẩn bị đánh thϊếp, đây là chủ ý của Cố Tấn Niên, vì mỗi lần viết tay mệt quá!

Hạ Cô Hàn đưa danh thϊếp qua cho từng người, còn mời chào gọi mối:" có yêu cầu gì có thể đến tiệm tìm tôi, phục vụ 24/7."

Đoàn người: “……”

Sở Quân Hành vươn đôi tay tiếp nhận danh thϊếp, lại trịnh trọng mà bỏ vào trong túi. Những người khác thấy anh đối với Hạ Cô Hàn kính trọng, cũng tăng lên sự xem trọng với Hạ Cô Hàn.

Tuy rằng vừa thấy mặt đã đưa danh thϊếp, rồi chào mời gọi mối, thoạt nhìn chả khác gì mấy anh đa cấp, nhưng ai biết được cao nhân luôn có sở thích riêng!

Sở Quân Hành cũng nhanh chóng giới thiệu thành viên trong nhóm cho Hạ Cô Hàn.

Hạ Cô Giang thì có thể next.

" Anh ta là Trần Mạt Lãng, thiên sư cấp 3." Chính là nam nhân hỏi Hạ Cô Hàn có phải người Hạ gia hay không.

Bề ngoài hơn 40, trời bên ngoài thì nóng như đổ lửa mà còn mặc một kiện áo dài màu xám, trên mũi đeo chiếc kính không gọng, lịch sự văn nhã vô cùng.

Trần Mạt Lãng hướng Hạ Cô Hàn khẽ gật đầu mà chào " ông chủ Hạ, xin chào."

Hạ Cô Hàn:" xin chào."

Hạ Cô Hàn chưa thấy qua Trần Mạt Lãng, nhưng biết đối phương hẳn là người Trần gia. Trần gia cũng là thiên sư thế gia, am hiểu nhất là trận pháp.

“ còn vị này chính là Miêu Doanh Doanh, cổ sư.”

Miêu Doanh Doanh là người Miêu Cương, nhưng cô không mặc phục sức của Miêu Cương, chỉ đơn giản là bận áo thun cao bồi cùng quần jean, sau lưng còn đeo một cái balo du lịch to chù ụ. Miêu Doanh Doanh tương đối nhỏ xinh nên đeo Balo khiến cô ấy càng nhỏ nhắn hơn nhiều, nhìn như thể Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn.

Cô gái liền hướng Hạ Cô Hàn miễn cười:" xin chào, ông chủ Hạ " Miêu Doanh Doanh cười rộ lên trên mặt có hai cái má lúm đồng tiền, khiến người nhìn cảm thấy vô cùng thân thiết..

Sở Quân Hành đem người cuối giới thiệu cho Hạ Cô Hàn, “ còn đây là Tô Bỉ, Khôi Lỗi Sư.”

Nếu Miêu Doanh Doanh là mỹ nhân dễ gần, thì Tô Bỉ lại là mỹ nhân lạnh lùng. Tô Bỉ khá gầy cao sắp xỉ 1m75, tay cùng chân đều rất dài, quần áo mặc ở trên người nhìn có vẻ khá rộng rãi. Bàn tay con gái nhưng lại thô ráp, trải dài không ít vết sẹo cùng vết chai, chắc hẳn những vết này là do khi điều khiển con rối để lại.

Nhìn cô có vẻ không thích cười, động tác cũng có phần cứng nhắc, khi quay sang nhìn Hạ Cô Hàn còn nghe được tiếng rít nhỏ.

" Xin —— chào——”. Lúc nói chuyện cũng thật sự ngang đều đều không thấy được chút cảm xúc nào.

Hạ Cô Hàn lại cảm thấy nhau bên dưới có thứ gì đang kéo ống quần mình mà nhìn xuống. Một con rối bằng bông cao đến đầu gối của y, đôi mắt loé lóe, dùng thanh âm máy móc mà nói:" xin chào anh, anh thật đẹp trai."

Chưa đợi Hạ Cô Hàn đáp thì Miêu Doanh Doanh bên này phụt một cái cười ầm lên:" Tô Bỉ, con rối của cô bán đứng cô rồi, há há há."

Tô Bỉ không đáp lại,khuôn mặt trắng nõn trong vài giây đã đỏ ửng.

Bàn tay cô khẽ giật giật, trong không khí như có sợi tơ kéo con rối bông trở lại. Còn rối bông bị kéo ngược lại phía sau lưng của Tô Bỉ còn khẽ ló đầu ra, hướng Hạ Cô Hàn nhếch môi nở nụ cười, chỉ là có chút quỷ dị.

Hạ Cô Hàn hướng nó vẫy vẫy tay, xem như chào hỏi. Còn rối bông thấy vậy liền hắc hắc mà cười thành tiếng.

Quả thật tính cách khá giống Năm 1 và Năm 2.

Màn giới thiệu xong xuôi thì Sở Quân Hành đề nghị:" ông chủ Hạ, nơi này không tiện nói chuyện. Chúng ta tìm một phòng rồi bàn bạc về vụ án."

Hạ Cô Hàn: “Đến phòng tôi đi.”

“ ông chủ Hạ, phiền dẫn đường.”

“ mọi người đi hướng này."

Đoàn người trực tiếp đi vào tháng máy lên thẳng tầng cao nhất.

Khách sạn này lag khách sạn 5 sao chuẩn quốc tế, giá phòng tổng thống ở 1 đêm đã hơn 1 tháng lương phổ thông.

Trần Na vì muốn Hạ Cô Hàn có thể nghỉ ngơi được thoải mái, mà không hề tiếc tiền đặt ngay phòng tổng thống.

Hạ Cô Hàn khi tới khách sạn mới biết được.

Triệu Hiểu Thần lúc ấy liền vẻ mặt hiển nhiên nói: “Hạ đại sư, anh đừng ngại, khách sạn này mẹ của em cũng xem như là nửa bà chủ đó."

Ý chính là khách sạn nhà nên xoã đi, muốn ở phòng nào thì ở, muốn làm gì cũng được.

Hạ Cô Hàn lần nữa được trải nghiệm lối sống của người có tiền.

Nên khi cả đoàn người bước vào phòng, đều có chút khϊếp sợ, Trần Mạt Lãng nhìn qua có vẻ văn nhã nhưng lại lag người có gì nói đó:" ông chủ Hạ không phải nói là mở cửa tiệm nhang đèn sao, cái này phải là tập đoàn nhang đèn mới đúng."

Hạ Cô Hàn không giải thích, mà đưa bọn họ đến phòng họp nhỏ bên trong.

Hạ Cô Giang đi ở cuối cùng, khẽ nhìn Cố Tấn Niên nói:" tẩu tử, đây là phòng Hạ Cô Hàn chọn sao? Lúc đó đưa bill lên chưa chắc được trả lạ tiền đâu."

" Triệu Hiểu Thần cũng đi cùng, đây là phòng mà bà Trần đã chọn." Cố Tấn Niên giải thích cho Hạ Cô Giang một câu,sau đó đi đến bên cạnh Hạ Cô Hàn.

Hạ Cô Giang cảm thấy ghen tị ghê hồn, chừng nào cậu mới gặp được một vị khách rộng rãi thế này.....

Hạ Cô Giang chỉ là cảm khái một câu, sau đó nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu mở họp.

***

Nội dung lần này mở họp cùng Hạ Cô Hàn không khác gì tư liệu Hạ Vân Khai đã đưa trước đó, chỉ là Sở Quân Hành lại thu thập được nhiều tin tức từ người bị hại hơn.

Nhưng vô luận là người tự sát hay người tử vong, thì hai bên đều không có mối quan hệ với nhau.

Bộn họ xưa nay chưa từng quen biết, thậm chí mặt cũng chưa từng gặp, mệnh cách cũng không giống, nhưng kỳ quái chính là sinh mệnh bọn họ lại dính vào với nhau. Người này vừa chết thì người kia cũng lập tức mất mạng, một phút một giây cũng không khác biệt.

Vụ ân bây giờ không khác gì cuộn chỉ rối, đầu mối lại không có, quả thật khó khăn vô cùng.

Sở Quân Hành ngoài xong thì nhìn về phía Hạ Cô Hàn:" ông chủ Hạ, cậu có ý kiến gì không?"

“Chết thay.” Hạ Cô Hàn chậm rãi nói ra hai chữ: “ người tử vong không hề có liên can gì đến người tự tử, mà là thi hại giả."

“Thi hại giả?”

Mọi người khó hiểu mà nhìn về phía Hạ Cô Hàn, chờ đợi y đưa ra đáp án.

Đúng lúc này, điện thoại của Sở Quân Hành vang lên, tiếng chuông dồn dập trong căn phòng kín, khiến nó âm thanh càng lớn hơn mà chói tai cực kì.

“ vâng, tôi đã biết.”

“ tôi sẽ đến ngay.”

Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc, biểu tình trên mặt Sở Quân Hành cũng ngưng trọng không kém.

" Song tử lâu bên kia vừa báo có người tự sát, muốn chúng ta đến."

Đến xem có thể ngăn người kia không nhảy lầu, cũng sẵn tiện xem có chút manh mối nào không.

Trong lòng mọi người tuy có nghĩ hoặc nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy, gọi xe đến Song tử lâu.

Song tử lâu là khu mang kiến trúc cổ xưa, cách khách sạn cũng không quá xa, xe chạy 10 phút liền đến.

Giờ phút này, xung quanh Song tử lâu vây không ít người, nhân viên phòng cháy cứu hộ cũng đã giăng đệm phía dưới, xe cảnh sát, xe cứu thương đã đậu sẵn.

Hạ Cô Hàn ngẩng đầu hướng lên trên nhìn thoáng qua.

Song tử lâu quá cao, đứng ở phía dưới

ngửa đầu nhìn không tới tầng cao nhất, càng nhìn không thấy người đang muốn nhảy lầu.

Nhưng Hạ Cô Hàn lại nhìn thấy có từng sợi tơ màu đỏ đang bay xuống, bay rất nhanh đi một hướng rất xa.

Hiện trường đã bị phong tỏa, Sở Quân Hành đưa ra giấy chứng nhận mới có thể cùng mọi người bước vào. Theo cảnh sát mà vào tháng máy bấm lên tầng cao nhất

***

Đây là một gian phòng sáng sủa sạch sẽ, trong phòng ngoại trừ một bộ máy chiếu cùng sofa thì hoàn toàn không còn gì nữa.

Máy chiếu hiện giờ vẫn còn đang chạy, chiếu trên màn hình rõ ràng là cảnh tượng bên trong phòng cao nhất Song tử lâu

Một người đàn ông ngồi vắt chéo chân trên sofa, mũi chân khẽ lay động theo nhịp điệu từ miệng phát ra, li rượu đỏ trong tay từng đợt nước sóng sánh theo mỗi cử động của gã.

Di động để một bên khẽ rung, có tin nhắn đến.

【 phát sóng trực tiếp bắt đầu rồi? 】

【seven quá dữ nha, tháng này đã gom được mấy mối rồi? 】

【 tao khi nào mới có thể giống seven đây, nếu được tao liền in ra mà dân trong nhà. 】

【 vẫn là seven ca lợi hại, Tố Tố trước nay luôn có tiếng khó chium, vậy mà seven ca chỉ cần 2 ngày đã thu phục được. Chưa tới một tháng đã không thể sống nếu thiếu seven ca rồi. 】

【 ác ác ác, chiến tích nhất định phải thêm một nét cho seven. 】

【zeng: seven mong được chỉ giáo. Tao dạo gần đây gặp được một mối khó nhằn, mấy ngày rồi còn chưa bắt được. 】

【zeng: [ hình ảnh ]】

【 má ơi, còn là trẻ vị thành niên đi? Lớn lên cũng ngọt nước ghê. 】

【 ha ha ha nguyên lai sở thích của mày là vậy. 】

Người đàn ông cầm lấy di động, click mở ảnh trong group mà nhìn một chút, trong mắt không hề có sự yêu thích, chỉ có hưng phấn vì thấy được con mồi.

A, cũng ngọt nước thật

Gã liền nhắn vào trong group.

【seven: quen ở nơi nào? 】

【seven ca ra tới, cúng bái!! 】

【seven hỏi như vậy, là cảm thấy hứng thú sao? 】

【 zeng: Là đồng sự trong Hiệp hội Thiên Sư, gọi là Tiểu Mễ. Là trẻ mồ côi, đừng nhìn non mà lầm, năm nay cô ta 25 rồi, vốn dĩ định chơi đùa một chút, nhưng làm cách nào cũng không cắn câu. 】

【 trẻ mồ côi không phải càng dễ dàng hơn sao?

cô nhi a, kia không phải càng dễ dàng làm tới tay? zeng mày vậy là không được rồi. 】

【seven: Đem tư liệu cho tao. 】

Không bao lâu zeng liền trò chuyện riêng với seven, đem tư liệu của Hạ Tiểu Mễ chuyển qua cho seven.

Người đàn ông nhìn chằm chằm ảnh chụp nhìn hồi lâu, chậm rãi nở nụ cười.

Càng trẻ, càng khó tính thì càng khiêu chiến giới hạn của gã.

Trong group vì video trực tiếp này mà nhốn nháo, gã đàn ông tắt điện thoại thì nhìn màn hình máy chiếu không rời mắt.

Đó là chiến tích của gã, là vinh quang của gã.

Xem nào, thân thể rớt từ trên cao xuống, thịt nát bét, máu như bông hoa nở rộ, xinh đẹp biết là bao.

***

Song tử lâu.

Cảnh sát, pccc, chuyên gia tâm lí đều cẩn thận mà giữ một khoảng cách với cô gái. Chuyên gia tâm lí bên này đang cùng cô gái nói chuyện để cô gái bình tĩnh lại. Nhưng cô gái lại thì thầm câu gì đó trong miệng sau đó đôi mắt dại ra mà nhìn xa xăm.

Cô gái bận một bộ đồ tây trang công sở, có lẽ là gần đây ăn uống không tốt bộ tây trang lại khiến cô gái gầy hơn rất nhiều, đem xương trên người cô gái hiện ra hết.

Không những thế trên làn da cũng không thiếu những vết thương, có vết dao cắt, có vết bầm, vừa mới vừa cũ, xanh xanh tím tím nhìn đến rợn người.

Cô gái ngồi vắt vẻo trên cửa sổ, mà đau đớn than khóc. Bộ dáng trơ trọi mỏng manh, giống như chỉ cần một cơn gió sẽ thổi cô gái bay đi.

Một nhân viên pccc ở một góc khuất lặng lẽ tiếp cận cô gái, nhưng chỉ còn cách 1 mét thì cô gái đã phát hiện ra. Cô gái như phát cuồng vừa la vừa hét khiến nhân viên pccc kia nhanh chóng nhích ra xa.

Khuôn mặt cô gái đều là nước mắt, còn tự ghét bỏ mình mà nói:" mọi người không cần cứu tôi,tôi không đáng được cứu."

Những lời này không khác gì lời cáo biệt thế giới, giọng nói như hoà theo gió, cô gái cũng như vậy buông tay muốn gieo mình xuống.

Nhân viên pccc nhanh chóng nhào tới, nhưng lại không thể bắt lấy cô ta.

Chỉ là người thường không thấy được, nhưng trong không khí có không ít sợi tơ từ đâu bay ra, cuốn quanh cô gái nhanh chóng kéo lên, nghìn cân reo sợi tóc giữ lại được một mạng người.

Người xung quanh cũng nhanh chóng phản ứng lại mà lại đến giữ chặt coi hái kéo lại vào bên trong phòng, sau đó giữ chặt không để cô ta có cơ hội nhảy xuống.

Cô gái lại không biết bản thân đã được cứu trở lại, tự ôm cứng thân thể minh hai mắt mất tiêu cự mà không ngừng lẩm bẩm.

" Tôi không có dơ, tôi thật sự không dơ bẩn...."

" Anh thấy không, vì anh em có thể chết...."

" Em yêu anh như vậy, anh tại sao không tin em?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play