Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Từ khi cánh tay bị chặt đứt thì tâm Hà Duệ cũng chết theo. Nếu không phải mẹ cậu trước khi mất, luôn nắm chặt tay cậu mà dặn phải tiếp tục sống và cũng một phần vì cậu thật sự yêu thích âm nhạc. Thì có lẽ Hà Duệ cũng không thể chống đỡ nổi, mà chọn cách tự kết thúc bản thân.

Từ lúc đó, không chỉ đau đớn về thân thể còn bị đả kích về tâm lý. Mà tâm lý càng tổn thương nghiêm trọng hơn, đến nay Hà Duệ cũng chưa thể đối mặt với chuyện quá khứ.

Nếu có thể, cậu hy vọng vĩnh viễn không đề cập đến đoạn quá khứ đau đớn tàn nhẫn trước mặt người khác. Nhưng hôm nay, người muốn biết chuyện lại là Hạ Cô Hàn, dù có phải xé rách miệng vết thương đào ra máu thịt bên trong, Hà Duệ cũng không từ.

Hà Duệ im lặng để sắp xếp từ ngữ xem nên bắt đầu từ đâu, sau đó mới chậm rãi kể lại chuyện cũ của chính bản thân mình.

Hà Duệ sinh ra trong một gia đình giàu có, có thể nói là ngậm thìa vàng mà lớn.

Ông ngoại họ Hà, trong nhà có công ty lớn, ông bà ngoại yêu thương nhau và chỉ có một người con gái duy nhất cũng chính là Hà Phương, mẹ của Hà Duệ. Ông bà ngoại cũng không phải người cổ hủ trọng nam khinh nữ, dù là con gái cũng để Hà Phương kế thừa gia nghiệp, từ nhỏ đã đem Hà Phương thành người thừa kế mà bồi dưỡng.

Hà Phương quả thật không phụ lòng ông bà Hà, trở thành người thừa kế vô cùng ưu tú, tốt nghiệp đại học liền đến công ty làm, một đường đem Hà thị lên một tầm cao mới. Bà là kiểu người cuồng công tác, tới 30 tuổi vẫn còn độc thân.

Con gái ở mọi phương diện đều giỏi đều tốt, nhưng lại không có người thương nên ông bà Hà cũng vô cùng lo lắng. Một lần vô tình đi xem hoà nhạc, Hà Phương liền để ý Quan Hoài Viễn, một nghệ sĩ violon.

Hà Phương làm việc từ trước đến nay sấm rền gió cuốn, để ý liền lập tức theo đuổi. Chỉ cần buổi hoà nhạc nào có tên của Quan Hoài Viễn thì bà đều có mặt, Hà Phương cứ thế chạy theo Quan Hoài Viễn hơn nửa năm rốt cuộc cũng khiến gã để ý.

Hai người yêu hơn một năm liền kết hôn.

Trong mắt người ngoài thì hai vợ chồng Hà Phương cùng Quan Hoài Viễn là một đôi thập phần ân ái, Hà Phương dùng mọi cách duy trì sự nghiệp âm nhạc của Quan Hoài Viễn, không tiếc tiền mà đưa gã ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, rồi dùng danh tiếng của bản thân mời danh sư cho gã. Mà Quan Hoài Viễn lúc đó lại thấy Hà gia chỉ có duy nhất Hà Phương là con nên khi con trai được sinh ra, chủ động để con trai mang họ Hà.

Hà Phương tuy cảm thấy con trai mang họ gì cũng không thành vấn đề, nhưng Quan Hoài Viễn lại vô cùng kiên trì. Năm Hà Duệ sinh ra, thì trong một buổi hoà nhạc Quan Hoài Viễn độc tấu một khúc nhạc cổ điển khiến giới âm nhạc chấn động, gã cũng theo đó mà nổi tiếng khắp nơi. Còn được mệnh danh là nghệ sĩ ưu tú quốc tế.

Có lẽ cảm thấy con trai mang đến vận may cho mình, Quan Hoài Viễn đối với Hà Duệ có thể nói là thương yêu vô bờ, mà đặc biệt Hà Duệ từ nhỏ đã thể hiện thiên phú về âm nhạc. Quan Hoài Viễn càng thương Hà Duệ hơn gấp vạn lần.

Cũng may có Hà Phương một bên dạy dỗ đốc thúc, nên Hà Duệ mới trưởng thành đúng đường.

Hà Duệ năm tuổi bắt đầu tiếp xúc dương cầm, bảy tuổi được Quan Hoài Viễn tìm giáo viên dạy dỗ mà người đó chính là học sinh của gã Bạch Tố Tuyết.

Bạch Tố Tuyết lúc đó là một nữ sinh ôn nhu, lúc cười rộ lên vô cùng ngọt ngào, Hà Duệ lúc đó vô cùng yêu thích người cô giáo này.

Bạch Tố Tuyết dạy Hà Duệ ba năm, đến năm Hà Duệ mười tuổi, ả được Quan Hoài Viễn đưa đến bên người, trở thành một thành viên trong dàn nhạc của gã.

Công việc của Hà Phương lại vô cùng bận rộn, nhưng chưa bao giờ bỏ lơi Hà Duệ. Quan Hoài Viễn cũng rất bận, nhưng cũng thực hiện đầy đủ nghĩa vụ của người chồng người cha.

Năm Hà Duệ 18 tuổi, cậu cảm thấy bản thân mình chính là người hạnh phúc nhất trên đời. Cha mẹ có sự nghiệp thành công lại còn yêu thương trân trọng đối phương, gia đình êm ấm hoà thuận.

Nhưng đến khi mẹ của cậu được chuẩn đoán mắc ung thư rồi hai năm sau đó qua đời, Hà Duệ mới phát hiện thế giới của chính mình đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Kỳ thật khi Hà Phương mất được nửa năm thì Hà Duệ phát hiện Quan Hoài Viễn cùng Bạch Tố Tuyết hai người đang gian díu, nhưng lúc đó mẹ mất, Hà Duệ cũng không phải người ích kỉ. Cậu chỉ nghĩ chắc hẳn cha đã tìm được tình yêu mới, mà người Quan Hoài Viễn tìm lại là Bạch Tố Tuyết, lúc đó Hà Duệ còn thầm mong họ hạnh phúc.

Mọi chuyện cũng rất bình thường.

Thời gian nhanh chóng thoi đưa, chưa gì đã qua năm rưỡi, trong giới âm nhạc Hà Duệ cũng nhanh chóng được công nhận và được gọi là vương tử dương cầm, càng ngày càng ưu tú. Hà Duệ cho rằng với thành tích như vậy Quan Hoài Viễn sẽ vui mừng tự hào, nhưng cậu lại thấy trong mắt cha của mình hiện lên tia ghen ghét đố kị.

Hà Duệ còn nghĩ rằng bản thân nhìn nhầm.

Rồi đến một ngày, cậu được Quan Hoài Viễn gọi đến Vụ Châu. Hà Duệ tin tưởng tuyệt đối với cha của mình, nên không có chút nghi ngờ.

Nhưng đặt hết niềm tin thì nhận lại được chính là địa ngục không lối. Hà Duệ đến nay vẫn nhớ rõ mọi thứ, chính người cha mà cậu yêu thương tin tưởng lẫn kính trọng nhất đã tàn nhẫn vung rìu, không chút do dự tuổi sống chặt đứt đôi cánh tay của cậu.

Khi đó Hà Duệ cảm thấy Quan Hoài Viễn vô cùng xa lạ và đáng sợ, không còn là người cha ôn nhu từ ái nữa mà thay vào đó là một con ác quỷ mang đầy thù hận.

Cậu đến giờ vẫn không hiểu nổi, tại sao Quan Hoài Viễn có thể hận cậu đến như vậy? Cậu không phải con ông ta sao?

***

Thời điểm khi Hà Duệ kể lại câu chuyện của của chính mình, đôi mắt vẫn nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Đôi chim trên cành cây đã bay đi, lá cây bên ngoài khẽ lay theo gió, chậm rãi mà rơi xuống đất.

Mọi người trong phòng cũng không ai lên tiếng cắt ngang câu chuyện của cậu, chỉ im lặng mà chờ. Mọi người cùng chờ cảm xúc Hà Duệ lắng đọng lại.

Qua hồi lâu, Hà Duệ rốt cuộc lại lần nữa mở miệng.

“Khi rời khỏi Vụ Châu, ông ta…… Quan Hoài Viễn cho rằng tôi vẫn hôn mê, nên khi nói chuyện điện thoại cũng không tránh đi chỗ khác."

Hà Duệ cũng vì thế mà biết được không ít sự tình.

Người nói chuyện đầu bên kia với Quan Hoài Viễn không ai khác chính là Bạch Tố Tuyết, trong loa vang lên tiếng ả ta đang hỏi sự tình có thuận lợi hay không, giọng điệu không giấu được sự hào hứng.

Cả hai nói chuyện điện thoại rất lâu, Hà Duệ nghe ra được đó chính là hai người họ muốn sinh một đứa con chung, nhưng vì một số nguyên nhân thân thể mà lão ta không thể được, nên cả hai định cùng nhau nhận nuôi một đứa nhỏ.

Bạch Tố Tuyết cũng là lúc này đã nói ra một nơi có thể mua bé trai sơ sinh, nhưng là nơi “Tư nhân định chế”, muốn đến giao dịch không chỉ dùng tiền bạc mà còn dùng khí vận.

Hà Duệ lại là người có khí vận nồng hậu, Bạch Tố Tuyết lúc đó kiến nghị Quan Hoài Viễn lấy khí vận của Hà Duệ làm điều kiện giao dịch, rồi còn dùng chính khí vận của cậu để định chế cho đứa con trai độc nhất vô nhị của bọn họ. Đứa nhỏ này, sau khi lớn chính là một người y có thiên phú âm nhạc như Hà Duệ. Nhất định trở thành một người xuất sắc.

Quan Hoài Viễn khi chặt tay của Hà Duệ còn chả nháy mắt chùn tay, huống chi để ý đến khí vận của Hà Duệ?

Lão lập tức đồng ý với Bạch Tố Tuyết mà lấy đi khí vận của Hà Duệ, cùng ả định chế ra đứa con độc nhất vô nhị của họ.

"Tôi chỉ biết đến thế." Hà Duệ nói xong không khỏi thở dài một hơi, tuy bộ dáng ngập tràn đau thương, nhưng đã không còn sự bi thương trước đó mà thay vào là không ít kiên định.

Hai cánh tay đã mất đã tìm lại được, cậu cũng không quá khẩn cầu.

Nhưng khoé môi lại không nhịn được mà nở nụ cười châm chọc.

Mỗi người khi thấy Quan Hoài Viễn đều nói gã là người đàn ông yêu vợ thương con. Vợ qua đời thì gã thương tâm quá độ mà không màng về công việc, khi con trai bị tai nạn mất đi đôi cánh tay, gã phải chịu đả kích mà hoàn toàn giải nghệ.

Cũng vì chuyện giải nghệ mà không ít người dùng lời hay ý đẹp để nói về gã, vì chuyện đó mà danh tiếng gã nâng cao hơn rất nhiều, còn trở thành "Ông chồng quốc dân", "Người cha quốc dân" này nọ.

Nhưng chỉ có Hà Duệ biết, Quan Hoài Viễn không phải muốn giải nghệ, mà lão bắt buộc phải giải nghệ.

Tay của lão ta không biết bị thương từ khi nào, Hà Duệ trước kia đã vô tình nhìn thấy, đó là một vết thương vô cùng đáng sợ, giống vết sẹo bị bỏng. Nhưng lúc đó Quan Hoài Viễn lập tức kéo lại bao tay, nên cậu cũng không thể nhìn kĩ.

Từ đó về sau, trước mặt người khác Quan Hoài Viễn luôn đeo bao tay trắng dày, giống như lão không muốn người khác thấy vết thương trên mu bàn tay vậy.

Hà Duệ cũng thấy rõ được một việc, người cha mà cậu kính trọng thật là một tên ngụy quân tử. Không thể kéo đàn violon được nữa, gã cũng tìm được một cái cớ giải nghệ vô cùng hoàn mỹ cho bản thân.

Mọi người trong phòng ít nhiều đều cảm nhận được cảm xúc mà Hà Duệ truyền đến, nhưng ai cũng có thể lý giải. Bị chính cha ruột phản bội, ai mà không tức giận không hận thù?

Hạ Cô Hàn bên này xoay sang thằng em họ đang chìm vào cảm xúc của Hà Duệ mà nói: "Mày dẫn cậu ta đi nghỉ ngơi đi."

Hà Duệ chạy cả ngày đến đây, quả thật mệt mỏi không ít. Hạ Cô Giang nghe cũng nhanh chóng đứng dậy, bước đến cạnh Hà Duệ mỉm cười nhẹ giọng nói: "Đi thôi, tôi mang cậu đi nghỉ ngơi."

“Cảm ơn.” Hà Duệ hoàn hồn, sau đó đứng dậy cùng Hạ Cô Giang đi lên lầu.

Đám người nhìn Hà Duệ lên lầu, Hạ Cô Hàn nhìn về phía Sở Quân Hành: “Cậu để người đi tra hành tung hiện tại của Quan Hoài Viễn, xem lão ta đang làm gì và ở đâu."

"Tôi đã tra."

Quả thật, độ mẫn cảm của Sở Quân Hành vô cùng tốt, khi nãy nghe câu chuyện của Hà Duệ thì anh đã nhanh chóng nhắn tin để người đi tra hành trình của Quan Hoài Viễn.

Hạ Cô Hàn tiếp nhận điện thoại của Sở Quân Hành, thì nhìn thoáng qua không khỏi nhướng mày.

“Ngày hôm qua vừa đến Đồng Châu?”

Sở Quân Hành: “Không sai, tôi đã thuận tiện để người tra xét danh sách những công ty tàu thủy hôm qua, xác định Quan Hoài Viễn cùng Bạch Tố Tuyết ngày hôm qua đã đến Thượng Tiều đảo, hơn nữa còn đến đăng kí ở khách sạn làng du lịch.”

Quan Hoài Viễn cùng Bạch Tố Tuyết rất có khả năng là tới đây để nhận đứa con họ định chế, nói cách khác hai ngày ở đây họ sẽ “Giao dịch” với bên Thượng Tiều thôn.

***

Làng du lịch, khu khách sạn.

Quan Hoài Viễn cùng Bạch Tố Tuyết sau khi bị từ chối cho vào Thượng Tiều thôn, thì cũng chỉ biết trở lại khách sạn để chờ. Nhưng vừa vào phòng đã nhận một tin nhắn.

Người gửi tin nhắn chính là "Người bán", ngoại trừ lúc đầu tiên nhắn tin chi tiết về hợp đồng thì sau đó hoàn toàn yên ắng, Quan Hoài Viễn cùng Bạch Tố Tuyết cũng có vài lần nhắn tin nhưng hoàn toàn không được đáp lại.

Hôm nay “Người bán” vậy mà phá lệ chủ động liên hệ cho bọn họ.

Quan Hoài Viễn cùng Bạch Tố Tuyết nhìn nhau một cái, ả lo lắng nói: “Sẽ không có gì đúng không?”

“Để anh nhìn thử xem.” Trong lòng Quan Hoài Viễn cũng có chút bất an, cau mày mà mở tin nhắn ra xem.

【X: Giao dịch tạm dừng. 】

Bốn chữ, trực tiếp đem Quan Hoài Viễn cùng Bạch Tố Tuyết làm cho sững sờ.

Quan Hoài Viễn nhanh chóng nhắn lại muốn hỏi nguyên nhân tại vì sao.

【 Quan Hoài Viễn: Tại sao lại tạm dừng? Vậy khi nào chúng ta mới nhận được con của mình? 】

Nhưng tin nhắn lại chìm đáy biển như những lần trước.

Bạch Tố Tuyết bên cạnh mày không khỏi nhăn lại, bàn tay kéo lấy cánh tay Quan Hoài Viễn, khuôn mặt đầy lo lắng: "Chồng ơi, có chuyện gì vậy? Chúng ta có thể đưa con trai về không?"

Gã không trả lời, mà lâm vào trầm tư. Một lát sau, khuôn mặt cứng ngắt lạnh lẽo nói: "Đi thôi, nhanh ra khỏi nơi này!"

Giao dịch tại sao lại hủy bỏ? Rất có khả năng là do sự tình bị tiết lộ ra ngoài.

Nếu thật sự là như vậy, thì Thượng Tiều đảo này không thể ở lại lâu.

Bạch Tố Tuyết nhìn sắc mặt của gã cũng nhanh chóng ý thức được sự tình nghiêm trọng, nên khẩn trương mà kéo vali muốn rời khỏi.

Nhưng họ vẫn chậm một bước.

Quan Hoài Viễn vừa mới mở cửa phòng khách sạn ra, đã thấy đón họ trước cửa là hai nam nhân bận đồng phục cảnh sát.

“Quan Hoài Viễn, Bạch Tố Tuyết, chúng ta hoài nghi các ngươi liên quan đến việc buôn bán người, mời các ngươi đi theo chúng ta một chuyến."

Trên trán Quan Hoài Viễn lúc này đã mướt mồ hôi, nhưng vẫn cố trấn định mà nói: "Đồng chí cảnh sát, có phải các anh có hiểu lầm gì hay không?"

Cảnh sát: “Có phải hiểu lầm hay không, thì chúng ta tự biết điều tra rõ ràng.”

“Đi thôi.”

Quan Hoài Viễn theo bản năng mà nhìn về phía Bạch Tố Tuyết, ả lại cực kỳ mà trấn định, không dấu vết mà hướng Quan Hoài Viễn gật gật đầu.

“Vậy đi thôi.” Quan Hoài Viễn vuốt lại bao tay trắng tinh, bộ dáng trở lại trấn định như không có gì.

Hành động giao lưu ánh mắt khi nãy của Quan Hoài Viễn cùng Bạch Tố Tuyết, đã không tránh khỏi ánh mắt của một vị cảnh sát gần đó, mà vị cảnh sát này không ai khác chính là Hạ Cô Giang.

Thời điểm khi gọi cảnh sát đến bắt người, Hạ Cô Hàn cố tình gọi Hạ Cô Giang đi theo cùng họ. Thằng em họ thật sự không rõ nguyên nhân nhưng, khi thấy ánh mắt của hai vợ chồng Quan Hoài Viễn cùng Bạch Tố Tuyết, cũng nhận ra hẳn là có trá.

Từ khách sạn ra đến xe cảnh vụ, hai vợ chồng đều rất phối hợp.

Chờ xe vừa chạy khỏi khách sạn một đoạn, Bạch Tố Tuyết bỗng giang hai tay, một con sâu từ trong ống tay cô ta rơi xuống, vặn vẹo vài cái liền biến thành ba mảnh. Tâm niệm của ả vừa chuyển, ba mảnh của con sâu cũng nhanh chóng tản ra, hướng ba người cảnh sát mà bay đến.

Chỉ là còn một gang tay thì con sâu đa nhảy vào lỗ tai của ba người, thì một ánh lửa nhỏ bỗng nhiên xuất hiện, theo đó là tiếng “Bùm bùm” vang lên trong xe, đem ba mảnh của con sâu nổ thành tro bụi.

Bạch Tố Tuyết cả người chấn động, máu từ cổ họng trào ngược ra khoé môi.

Nhưng ả lúc này không bận tâm hình tượng đoan trang trước đó, chỉ kinh hãi mà ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía trong xe.

Hạ Cô Giang từ ghế phụ lái xoay đầu lại nhìn, khuôn mặt không giấu đi nét châm chọc, nhếch khoé môi nói: "Tôi cứ tưởng là vu cổ sư lợi hại, nào đâu tay ngang học vài ba chiêu "

Bạch Tố Tuyết hoảng hốt, bàn tay áp lên lồng ngực hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Còn tay khác thì cùng lúc bắn ra một con phi trùng, hướng thẳng đến mặt Hạ Cô Giang.

Nhưng tay ngang thì vẫn mãi là tay ngang, thủ đoạn của Bạch Tố Tuyết còn chả bằng cái móng chân của Miêu Doanh Doanh, Hạ Cô Giang đã từng so chiêu với Miêu Doanh Doanh rất nhiều lần, nên liếc mắt liền thấy được thủ đoạn của ả.

Phi trùng còn chưa chạm vào Hạ Cô Giang, đã bị đốt thành tro bụi

Hạ Cô Hàn: “Tôi khuyên cô nên nghỉ ngơi đi, đến nơi thì ngoan ngoãn mà phối hợp điều tra.”

Bạch Tố Tuyết còn định giãy giụa, nhưng tay Quan Hoài Viễn đã nhanh chóng đè lại bả vai ả: “Chúng ta sẽ phối hợp.”

“Chính là……”

Quan Hoài Viễn hướng ả lắc đầu.

Ông ta đã nghĩ thông suốt, cảnh sát khí nãy nói là bán người, tuy bọn họ có tham dự, nhưng không phải người bán mà họ chỉ là người mua mà thôi. Nếu phối hợp điều tra, trợ giúp cảnh sát phá án, có lẽ còn được khoan hồng mà không xử tội.

Tầm mắt Hạ Cô Giang xẹt qua khuôn mặt Quan Hoài Viễn mà không khỏi cười nhạt.

Gã ta cho rằng chỉ là cái tội bán người thôi ư? Không lẽ gã nghĩ bản thân hiền lành vô tội?

Xe cảnh sát một đường chạy đến khu biệt thự.

Quan Hoài Viễn cùng Bạch Tố Tuyết vừa xuống xe đã bị đưa thẳng vào phòng thẩm vấn, người thẳm vấn bọn họ cũng không ai khác chính là Sở Quân Hành cùng Mâu Hàng Âm.

Hạ Cô Giang nhắc nhở một câu: “Bạch Tố Tuyết là vu cổ sư, chút nữa để ý một chút.”

Sở Quân Hành cùng Mâu Hàng Âm gật gật đầu, cùng bước vào phòng thẩm vấn.

“Vậy mà thật là vu cổ sư ư?” Miêu Doanh Doanh sách một tiếng, một đôi mắt rực rỡ lấp lánh: “Không biết thực lực thế nào?”

“Đừng nghĩ nhiều, ả ta chỉ là tay ngang học được vài chiêu rách, chả bằng móng chân của cô." Hạ Cô Giang không chút ngượng ngùng mà đánh tan cái hứng thú của Miêu Doanh Doanh, sau đó còn thích thú nhìn khuôn mặt chảy dài của cô.

Miêu Doanh Doanh: “Chán thế……”

Sau đó lại nghĩ nghĩ, mà hỏi một vấn đề: “Sao ông chủ Hạ biết hai người này không phải người thường?”

Hạ Cô Giang nhún nhún vai, mặt thiếu đánh: “Muốn biết không?”

Đợi Miêu Doanh Doanh gật đầu thì cậu lại nhả một câu tìm mối: "Tìm ổng mà hỏi."

Miêu Doanh Doanh nhìn về phía sofa có người đang ngủ, thì lựa chọn im luôn cho lành.

Phòng thẩm vấn.

Nói là phòng thẩm vấn, kỳ thật chính là một phòng trong biệt thự được sắp xếp lại, căn phòng theo phong cách Địa Trung Hải không thể gây áp bách cho người khác. Vì thế Trần Mạt Lãng liền đặt một trận pháp ngày trong căn phòng, làm thời gian trong phòng chậm hơn nhiều so với bên ngoài.

Vào trong phòng sẽ cảm thấy hô hấp nặng nề hơn, chỉ đơn giản như thế cũng khiến kẻ khác áp lực không ít.

Sở Quân Hành cùng Mâu Hàng Âm khi bước vào trong phòng, liền cảm giác được hai vợ chồng Quan Hoài Viễn cùng Bạch Tố Tuyết khẩn trương.

Sở Quân Hành ngước mắt, tràn ngập uy nghiêm mà quét hai vợ chồng, thô thanh hỏi: “Các ngươi tới Thượng Tiều đảo với mục đích gì?”

Quan Hoài Viễn không biết cảnh sát đã tra được gì, tuy rằng gã quyết định phối hợp cảnh sát điều tra, nhưng muốn gã thành thật nói ra mọi thứ cũng không thể nào.

Gã im lặng chốc lát, mới tỏ ra quẫn bách: "Tôi có bệnh khó nói, à...dẫn đến bản thân không thể có con. Nên khi nghe người khác nói trên Thượng Tiều đảo có thể nhận con nuôi, mới đưa vợ đến đây xem thử."

Gã vừa nói vừa quan sát biểu tình Sở Quân Hành cùng Mâu Hàng Âm, để chọn câu đối phó tiếp nhưng lại không nhìn ra gì trên mặt hai người kia, nên chỉ biết căng da đầu nói tiếp.

"Vợ tôi cùng tôi chênh lệch 10 tuổi, nếu vẫn không có con, sau này tôi mất rồi, ai sẽ chăm sóc cho cô ấy? Tôi chỉ nghĩ như vậy, nên mới làm chuyện hồ đồ thế này "

Bạch Tố Tuyết muốn giải thích thay Quan Hoài Viễn, nhưng chưa kịp mở miệng thì mu bàn tay đã bị tay gã ta vỗ vỗ vài cái, ý bảo ả giờ khoan hãy nói.

Sở Quân Hành tiếp tục hỏi: “Là ai nói cho các ngươi biết Thượng Tiều đảo có thể ‘Nhận nuôi’ hài tử?”

Quan Hoài Viễn: “Là một đồng nghiệp ngày xưa chung ban nhạc, hắn là người Đồng Châu, vì biết tôi muốn có con nên mới gợi ý Thượng Tiều đảo."

Sở Quân Hành: “Ngươi vốn dĩ có một người con trai đúng không?”

“Đúng.” Quan Hoài Viễn không chút do dự gật đầu, ánh mắt bỗng ảm đạm, phảng phất bị thương vô hạn, gã nói: "Thằng bé là con của tôi cùng vợ trước, mấy tháng trước nó bị tai nạn giao thông, hai cánh tay đều bị dứt. Sau đó, nó biết tôi cùng Tố Tuyết ở cạnh nhau liền tức giận bỏ nhà đi. Đến nay tôi vẫn không biết tin tức gì về nó."

“Nếu không phải vì Tố Tuyết, tôi cũng không nghĩ bản thân muốn sinh thêm một đứa nhỏ khác, nhưng Tố Tuyết là vợ tôi, tôi phải phụ trách cuộc sống của cô ấy và cho cô ấy hạnh phúc." Quan Hoài Viễn vừa nói vừa xoay đầu nhìn Bạch Tố Tuyết, khuôn mặt đầy tình ý chân thành.

Vì người vợ trước đã mất mà bi thương, rồi giờ lại thâm tình mà nói bản thân phải phụ trách cho tương lai của Bạch Tố Tuyết.

Một câu nói, vậy mà gã có thể đem tâm tình chia ra cho hai người phụ nữ, quả thật tình thánh trên đời gã xưng số hai chắc chả ai dám đứng nhất.

Biểu cảm vẫn luôn lạnh lùng của Mâu Hàng Âm bây giờ không khỏi vặn vẹo, môi không khỏi nhếch lên nụ cười khẽ, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn đôi bàn tay đeo găng tay trắng của Quan Hoài Viễn, đột nhiên nói: “Ta thấy ngươi hình như rất quan tâm bàn tay của mình, từ khi vào phòng đến giờ vẫn không mở ra bao tay."

Quan Hoài Viễn nghe liền khẽ cứng người, theo bản năng mà hạ đôi tay xuống, sau đó gã lại nhận ra hành động của mình như giấu đầu lòi đuôi nên lại nâng tay đặt trên bàn, cười cười: "Tôi là nghệ sĩ violon, đương nhiên đối với bàn tay chăm sóc kĩ lưỡng một chút."

Mâu Hàng Âm: “Nhưng ta nghe nói ngươi đã không còn biểu diễn.”

“Đây là thói quen nhiều năm khó bỏ.” Ngữ khí gã kiên định, mà còn vô cùng tự nhiên: "Đôi tay chính là mạng sống thứ hai của tôi, tuy hiện tại giải nghệ, nhưng vẫn phải bảo dưỡng kĩ lưỡng."

Mâu Hàng Âm không hỏi tiếp, mà ý bảo Sở Quân Hành tiếp tục.

Sở Quân Hành gật gật đầu, đột nhiên nhìn về phía Bạch Tố Tuyết, lên tiếng: “Ngươi cùng Quan Hoài Viễn là khi nào nhận thức?”

Vấn đề này quá mông lung, Bạch Tố Tuyết ngớ ra một lúc, sau đó chọn từ mà nói: "Tôi là học trò của anh ấy thời đại học, đến khi tốt nghiệp liền được anh ấy mời đến làm giáo viên dương cầm cho Hà Duệ. Chính là... Trước khi sư mẫu qua đời, chúng tôi vẫn là mối quan hệ thầy trò." Câu cuối ả nói như muốn chứng minh mối quan hệ trong sạch giữa ả và Quan Hoài Viễn.

“Ngươi mấy năm nay cũng chưa kết hôn, đúng không?” Sở Quân Hành nhìn thẳng vào mắt Bạch Tố Tuyết.

Bạch Tố Tuyết im lặng để từ chối trả lời câu hỏi. Nhưng Quan Hoài Viễn liền lên tiếng thay.

"Chuyện này hình như không liên quan thì phải?"

" Quả thật không liên quan đến vụ án Bán người." Sở Quân Hành gật gật đầu, ánh mắt lại đột nhiên trở nên sắc bén lên, giống một cây đao, thẳng tắp mà thứ hướng qua Quan Hoài Viễn: “Hai tháng trước chúng ta phá một vụ án tráo đổi bộ phận thân thể ở tiểu khu Điền Đông hoa viên Vụ Châu, thủ được không ít bộ phận thân thể và trải qua xét nghiệm đối xứng phát hiện một đôi cánh tay của con trai ngươi- Hà Duệ.”

Quan Hoài Viễn vừa nghe đến tiểu khu Điền Đông hoa viên ở Vụ Châu thì cả người cứng đờ, nghe hết câu nói của Sở Quân Hành thì tim của gã đập thùng thùng như gõ trống trong lồng ngực, cả người dâng lên cảm giác bồn chồn không yên.

Gã từ trấn an bản thân, như không có gì mà nói: "Sao có thể như thế được! Rõ ràng Hà Duệ bị tai nạn giao thông ở nước X, do không thể cứu chữa nên mới cắt đi đôi cánh tay, sao...sao có thể xuất hiện ở trong nước?"

Để tìm một lí do chính đáng cho đôi cánh tay của Hà Duệ, mà lão phải mang theo Hà Duệ đã cụt tay xuất ngoại một chuyến, còn phải lên kịch bản tạo một vụ tai nạn giao thông.

Tại nạn giao thông là thật, còn việc "Điều trị" là ở một bệnh viện tư nhân nước X, khẳng định không thể điều tra ra được.

Vậy mà bây giờ đôi tay này lại tìm được trong nước, thì không liên quan gì đến gã, dù sao cũng không có chứng cứ, ai biết được chuyện gì đã xảy ra trước đó cơ chứ.

Quan Hoài Viễn tự nghĩ bản thân làm việc lưu loát thần không biết quỷ không hay, nên tâm tình phập phồng trước đó cũng bình tĩnh lại không ít, nhưng theo bản năng gã vẫn lấy tay phải che lại mu bàn tay trái, ngón tay cái nhẹ di di trên đó, như đang khống chế cái gì bên trong.

Mâu Hàng Âm quan sát hành động của gã, ánh mắt loé loé, không nói một lời mà trực tiếp đứng phắt dậy, hướng phía Quan Hoài Viễn mà bước.

Gã thấy Mâu Hàng Âm đột nhiên bước đến phía mình thì nhanh chóng khẩn trương, bàn tay muốn giấu xuống dưới bàn, nhưng Mâu Hàng Âm đã nhanh hơn một bước mà chộp cổ tay của gã đè lại.

"Trên tay ngươi chính là Quỷ diện sang, đúng không?" Thanh âm Mâu Hàng Âm lạnh lùng, ánh mắt dừng trên mặt của gã: "Ta nghe được thanh âm của nó, nó nói, nó là Hà Phương."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play