Một giọng nam trầm thấp trả lời điện thoại, giọng nói tràn đầy vẻ không kiên nhẫn: “Ai vậy?”
Khương Nhất Nhất nhanh chóng niệm thần chú.
“Gọi nhầm số à? Có chuyện gì thì nói đi, không nói tôi cúp máy đấy.” Người đàn ông kia thản nhiên nói, nhưng vừa mới nói xong, tinh thần anh ta liền chấn động.
Thần chú mà Khương Nhất vừa niệm là một loại thần chú điều khiển tâm trí con người, mặc dù chỉ là truyền âm qua điện thoại nhưng chỉ cần người đàn ông này nghe được, anh ta sẽ bị tẩy não, cả người tê liệt và nghe lời.
Khương Nhất lạnh lùng nói: “Bây giờ anh lập tức đến cửa tòa nhà công ty bất động sản Liên Phát.”
Người đàn ông kia ngoan ngoãn đáp lại, sau đó Khương Nhất ấn nút ngắt cuộc gọi.
Lúc nữ quỷ trong sách vừa nghe được giọng nói của người đàn ông kia, cô ấy bắt đầu run lẩy bẩy, giọng nói này chính là ác mộng của cả đời cô ấy, cho dù làm quỷ rồi thì cô ấy vẫn không thể nào quên được.

Cô ấy hận không thể hòa tan cơ thể mình thành một thể với cuốn sách, biến thành một nhân vật hình vuông.
Khương Nhất lại cảm thấy buồn cười.

Nữ quỷ này khi đấu võ mồm với cô thì rất hung ác, nhưng vừa nghe được giọng nói của hung thủ giết người thì lại kinh sợ như thỏ con.
Mặc dù vậy, chơi ra chơi làm ra làm, không lấy chuyện nghiêm túc ra để đùa cợt, đó chính là nguyên tắc của Khương Nhất.

Cô liền ngựa không ngừng vó chạy tới tòa nhà công ty bất động sản Liên Phát.
Lúc ở dưới lầu, cô cũng gặp Liên Hạo vừa bước xuống xe.
Tình huống của Liên Chí Cường lúc này rất tốt, ông ấy đã xuất viện về nhà.

Áp lực của Liên Hạo đã giảm đi rất nhiều, cộng thêm được nghỉ ngơi tốt nên cả người anh ta thoạt nhìn có tinh thần hơn trước.
Anh ta bước tới nhiệt tình chào hỏi Khương Nhất.

Có rất nhiều đồng nghiệp của công ty bất động sản Liên Phát ra vào trước cửa, khi thấy người kế nhiệm của công ty chủ động bắt chuyện với một cô gái, ai nấy cũng đều vô cùng tò mò về thân phận của Khương Nhất.
“Này, cô gái kia là ai vậy? Nhìn cô ấy xinh thật, có lẽ là bị tổng giám đốc Liên của chúng ta nhìn trúng rồi.”
“Người so với người chỉ tức chết, hàng so với hàng chỉ muốn quăng, anh nhìn người ta mang quần áo rẻ tiền mà khí chất trên người cực kỳ nổi bật, chẳng trách tổng giám đốc Liên lại thích cô ấy.”
“Cắt, thân phận của tổng giám đốc Liên là gì chứ, nếu như thật sự coi trọng thì cũng chỉ là chơi đùa thôi, đến sau này còn không phải sẽ thông gia với mấy tiểu thư nhà có tiền sao? Cô gái kia không có chừng mực, sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ thôi.”
Đủ tiếng bàn luận vang lên bên tai không dứt, có hâm mộ, đương nhiên cũng sẽ có ghen ghét.

Con người chính là như vậy, ghét người nghèo, cũng hận người giàu.
Khương Nhất cũng không thèm để tâm, chỉ cười nói với Liên Hạo: “Hôm nay tôi có chút việc phải xử lý, sáng mai sẽ đi làm, nếu anh bận chuyện gì thì cứ đi làm trước đi.”
Liên Hạo gật đầu, đi vào trong tòa nhà.

Khương Nhất ôm cuốn sách đứng trong bóng râm chờ đợi.

Nửa tiếng đồng hồ sau, chỉ thấy một người đàn ông gầy gò, ánh mắt đờ đẫn đi tới, trong tay anh ta xách một cái ba lô.

Khóa kéo của chiếc ba lô kia không đóng lại, có thể nhìn thấy bên trong có quần áo của phụ nữ, giày cao gót, tóc giả, dây thừng và búa, có không ít người đang chỉ trỏ vào anh ta.
Khi người đàn ông kia vừa xuất hiện, nữ quỷ đã chuyển trạng thái của mình thành chấn động.

Toàn bộ cuốn sách cũng không ngừng run lên bần bật cùng với cô ấy.
Khương Nhất vỗ vỗ cuốn sách: “Tên nhát gan này, có phải người này không?”
“...!Đúng, chính là anh ta! Cho dù tôi thành quỷ rồi tôi cũng không quên được gương mặt kia!”
Đúng là cô đã thành quỷ rồi cũng không quên được, nói được làm được.
Khương Nhất chặn ở trước mặt Bàng Hoa, ánh mắt người đàn ông kia vẫn đờ đẫn, hai chân vẫn không ngừng bước đi.
Khương Nhất duỗi tay ra rồi búng ngón tay, ánh mắt đờ đẫn của Bàng Hoa lập tức tỉnh táo trở lại.

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, vẻ mặt không thể nào tưởng tượng nổi.
Vừa nãy anh ta đang ở nhà, đang chuẩn bị cải trang để tối nay giết người, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoai, không biết tại sao bây giờ lại đến chỗ này.

Anh ta cảm thấy vô cùng chán ghét loại cảm giác không thể khống chế được bản thân như lúc đó.
Dáng người Bàng Hoa nhỏ gầy, ánh mắt nhìn thẳng vào Khương Nhất, thật giống như diều hâu nhìn thấy một con thỏ.

Trong mắt anh ta hiện lên vẻ âm độc tàn nhẫn, xen lẫn trong đó còn có một tia hưng phấn.
Bàng Hoa chậm rãi kéo khóa ba lô lên, sau đó khoác lên vai: “Em gái, tôi là thợ sửa ống nước, ở nhà cô có chỗ nào bị hỏng hóc không? Nếu lúc nào cần thì gọi tôi nhé.”
Nói xong anh ta đưa cho Khương Nhất một tấm danh thiếp rồi định rời đi, tiếp tục làm nhiệm vụ của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play