Lạc Thanh nghe bên ngoài cửa nói, ‘ bạch bạch bạch ’ vỗ tay.

“Trạng Nguyên đại nhân này há mồm ngậm miệng đều là giáo huấn tội danh ta, thật là lợi hại a, chỉ là, cũng quá là vội vàng đi, ngươi sợ hãi ta đem mấy thứ này ra đến thế, tổn hại lợi ích của các ngươi sao?”

Lạc Thanh chợt xuất hiện, mọi người đang nghị luận sôi nổi theo bản năng nhìn qua.

Người đứng ở cửa, một bộ áo xanh, ngọc quan vấn tóc, hai sợi dây cột tóc màu xanh lơ theo chiếc cằm trơn bóng trắng nõn nhẹ nhàng lay động, khuôn mặt thanh tuấn hơi hơi cong lên, dáng người thon dài, đứng sừng sững ở kia, phảng phất như một bức tranh thuỷ mặc, tinh xảo lại đặc biệt.

Đúng là một công tử xinh đẹp, không hổ là công tử đệ nhất kinh đô.

Mọi người nghĩ thầm.

“Tô Lạc Thanh, quả nhiên là ngươi, thừa tướng là người có đạo đức tốt như vậy, ngươi sao có thể làm việc như vậy đối với các bá tánh.”
Tấn Xuân Vinh trực tiếp làm lơ lời nói của Tô Lạc Thanh, nhìn cậu đi ra, trong lòng vui mừng, ngữ khí càng thêm nghiêm khắc.

Lạc Thanh mặt lộ vẻ kinh ngạc: “làm khó các bá tánh? Trạng Nguyên đại nhân đây chính là muốn vu oan giá họa, khoai lang đỏ này của ta, hai văn tiền một cái, đã là phi thường rẻ tiền, Trạng Nguyên đại nhân muốn nhận định ta là lấy sưu cao thuế nặng, vậy có dám cùng ta đánh cuộc một lần.”

Tấn Xuân Vinh nhíu mày, Tô Lạc Thanh như thế nào lại có phản ứng này?

Cùng với suy nghĩ của hắn hoàn toàn bất đồng.

Tìm tòi nghiên cứu nhìn người đối diện, trong lòng có chút cảnh giác, người này đến bây giờ đều mặt không đổi sắc, đạm nhiên bình thản, quả nhiên tâm cơ thâm trầm, nhạc nhạc là người đơn thuần như vậy, không phải là đối thủ của cậu ta.
“Như thế nào, Trạng Nguyên đại nhân sợ thua làm mình mất mặt, cho nên không dám?” Lạc Thanh cười nói nhìn hắn không trả lời.

Tấn Xuân Vinh: “Có gì không dám.”

“Như thế, liền mời Trạng Nguyên đại nhân tới nếm thử khoai lang đỏ này, nhìn coi nó có phải nhập khẩu không , giá trị nên là bao nhiêu. Yên tâm, nếu như ngươi thua, ta cũng không cần ngươi hướng phủ Thừa tướng của ta xin lỗi, phụ thân ta chính là thanh chính liêm minh tất cả mọi người đều biết, phủ Thừa tướng ta càng là hành đến chính ngồi đến đoan, ngươi.” Lạc Thanh tăng thêm ngữ khí, trong mắt hiện lên một mạt tàn khốc: “Không xứng xin lỗi chúng ta.”

Tấn Xuân Vinh biểu tình khó coi.

Tên này thế nhưng mắng hắn.

Lạc Thanh: “Tấn đại nhân không phải nơi chốn đều ở vì mọi người suy nghĩ sao? Cái này không lên tiếng, là cảm thấy bá tánh ở đây không xứng để ngươi thay bọn họ nếm thử trước? Mệnh của chính mình tôn quý hơn bọn họ? Cho nên đây chỉ là làm bộ một chút?”
“Bản quan cũng không phải là hạng người tham sống sợ chết, đừng vội bại hoại danh dự của bản quan.” Tấn Xuân Vinh bốc lên lửa giận, ánh mắt âm trầm.

Lạc Thanh gật đầu, “Tốt, kia Trạng Nguyên đại nhân, mời.”

Tấn Xuân Vinh tức đến sắc mặt trướng hồng, không chút nghĩ ngợi tiến lên, tiếp nhận khoai lang đỏ trên tay Lưu chưởng quầy, liền giống như tráng sĩ cắn lên đoạn cổ tay, bị Lạc Thanh gọi lại.

“Trạng Nguyên đại nhân, phải lột vỏ ra nha, hoặc là trực tiếp bẻ gãy rồi ăn.”

Tấn Xuân Vinh đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt Lạc Thanh, mạnh mẽ bẻ gãy, một cổ hương vị càng thơm nồng tức khắc phát ra.

Thịt có màu cam vàng mang theo chút nước mật, nhìn thập phần mềm mại, Tấn Xuân Vinh trong lòng nổi lên một cổ dự cảm không tốt.

Thứ này, làm cho người rất muốn ăn.

“Trạng Nguyên đại nhân như thế nào không ăn? Sợ sẽ có độc?” Lạc Thanh thuận tay cầm lấy một cái, thong thả ung dung lột vỏ ra: “Không cần cẩn thận như vậy.”

Cắn một cái, hương vị tinh tế, nhẹ nhàng nhấp một cái liền ở môi răng gian hoa, thập phần tươi ngon, chỉ là...

Vì cái gì của mình không ngọt!

Không dấu vết bay bay ở giữa không trung ngắm nhìn, liền buồn bực.

Lưu chưởng quầy thấy công tử nhà mình đều ăn, lập tức mở miệng: “Trạng Nguyên đại nhân chẳng lẽ còn đang lo lắng? Ngài không phải luôn miệng nói vì dân suy nghĩ, như thế nào còn không có hào phóng bằng công tử thích làm khó bá tánh trong miệng ngài nói.”

Nghe vậy mọi người sôi nổi nhìn về phía Tấn Xuân Vinh, tràn ngập nghi hoặc.

Hoa phục công tử cười nhạo, gia hỏa này thật là dối trá, cũng không biết có vận cứt chó gì mà có thể vào mắt của bệ hạ.

“Tấn Xuân Vinh, ngươi không ăn, vậy để bản công tử tới.” Một phen đẩy ra Tấn Xuân Vinh đi lên, móc ra một thỏi bạc ném cho tiểu nhị bên cạnh, liền gấp không chờ nổi cầm một cái, học theo động tác Lạc Thanh lột vỏ rồi ăn.

Tấn Xuân Vinh bị đẩy một cái lảo đảo, còn chưa phát hỏa, bên cạnh liền truyền đến kinh hô.

“trời ơi, đây là thứ gì, miệng đầy thơm ngọt tươi ngon, ngọt mà không ngáng, lại mềm mại non mịn, nhìn dung mạo bình thường, không thể tưởng được ở bên trong, lại cho bản công tử thêm một cái, không, cho mười cái, ăn quá ngon.”

Hoa phục công tử cơ hồ là nháy mắt liền yêu cái loại hương vị này, so với đường mía còn ngọt hơn a, hai ba ngụm ăn xong một củ khoai lang đỏ, lại cầm lấy một củ tiểu nhị mới vừa đóng gói, ăn đến vui vẻ vô cùng.

Tấn Xuân Vinh cả người căng thẳng, hô hấp thô nặng, gắt gao nhìn chằm chằm đồ vật trong tay.

Ngọt?

Sao có thể?

Đáng tiếc giờ phút này lại không có ai chú ý tới hắn, thấy lại có thêm người ăn, đã sớm bị thịt quả màu cam cam kia cùng với mùi hương nồng đậm gợi lên con sâu thèm ăn, lập tức xông lên.

“Ta muốn một cái.”

...

“Cho ta một cái.”

“Ta cũng muốn một cái.”

“Ta ta, còn có ta.”

Một lò khoai nướng thực mau bị đoạt đến không còn cái gì.

“A, như thế nào đã không còn?”

“Ta còn chưa có mua được, còn nữa không, còn nữa không?”

“Ăn rất ngon sao? Ngửi mùi thơm quá a, Lưu chưởng quầy, mau, tiếp tục nướng a.”

Người bị hỏi đến lập tức gật đầu: “Ăn ngon, đặc biệt ăn ngon.”

“Đây là ngọt, so đường mía còn muốn ngọt, một chút cũng không đắng, hai văn tiền một cái, thật sự quá tiện nghi.”

“Không sai không sai, như thế nào lại có đồ vật ăn ngon như vậy, ăn quá ngon quá lợi ích thực tế, lại cho ta thên hai cái.”

Tấn Xuân Vinh cổ gân xanh ứa ra, tay cầm khoai lang đỏ nhịn không được phát run.

Thứ này, không chỉ có là ngọt thế nhưng so đường mía còn ngọt hơn còn không có hương vị chua xót?

Đường mía có bao nhiêu quý, mọi người đều biết, mặc dù là vương tôn quý tộc, ăn nó một lần đều là xa xỉ.

Chẳng sợ nó mang theo vị của sáp, không hoàn mỹ như vậy, vẫn là sang quý phi phàm.

Hiện tại hai văn tiền là có thể ăn được đồ vật không có hương vị cay đắng mà tất cả đều là ngọt, Tấn Xuân Vinh không dám nghĩ tiếp, trong lòng phát lạnh.

Lạc Thanh động tác ưu nhã xoa tay, nhìn Tấn Xuân Vinh đứng thẳng bất động ở trong đám người, không tiếng động cười lạnh.

Lưu chưởng quầy nhìn một đám người bị gã sai vặt ngăn lại kích động, phun ra một ngụm ác khí, hừ, để cho bọn họ lúc trước hoài nghi công tử nhà mình, còn có cái Tấn Xuân Vinh này.

Cũng không cần công tử nhà mình lên tiếng, bước lên một bước, lớn tiếng hô: “Mọi người không nên gấp gáp, không cần chen chúc, không mua được cũng không cần phải lo lắng, khoai lang đỏ này là công tử nhà chúng ta cảm thấy mọi người sống không dễ, hao hết tâm lực tìm được, muốn mở rộng ra cho mọi người.”

Thấy bọn họ an tĩnh lại lắng nghe, Lưu chưởng quầy làm bộ làm tịch than nhẹ một tiếng: “Chính là công tử nhà chúng ta lo lắng mọi người chưa có gặp qua, không dám mua về nhà để gieo trồng, mặc dù là nói cho các ngươi biết khoai lang đỏ này một mẫu đất có thể thu hoạch năm sáu ngàn cân, cũng phỏng chừng mọi người đều không tin, không muốn đi gieo trồng.”

“Cái gì? Một mẫu đất được năm sáu ngàn cân?”

“Sao có thể?”

Người đang ăn khó có thể phân tâm đều kinh ngạc.

Cái sản lượng này là bọn họ chưa bao giờ dám nghĩ tới, đây là nói sai rồi đi?

Tấn Xuân Vinh cũng đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin tưởng mà nhìn Lưu chưởng quầy, lại dịch đến trên người Tô Lạc Thanh.

Sắc mặt trắng bệch.

Đây là thật sự?

Lưu chưởng quầy đầy mặt đều là nghiêm túc: “Như thế nào lại không có khả năng, hiện tại khoảng cách với mùa đông đã không còn xa, mỗi năm mùa đông mọi người đều biết rất nhiều gian nan, loại đồ ăn này có lượng sản xuất cao, thời gian thu hoạch cũng chỉ yêu cầu hai ba tháng, hoàn toàn có thể cho mọi người bình yên vượt qua mùa đông, cho nên công tử mới để ta tại hiện trường nấu cho mọi người nếm thử, hy vọng mọi người sau khi hưởng qua, đều tới mua về gieo trồng.”

“Hơn nữa công tử nhà chúng ta trạch tâm nhân hậu, hạt giống bán phi thường rẻ tiền, mười cái tiền đồng là có thể mua một cân hạt giống, ai có thể nghĩ...” Chưởng quầy sắc mặt biến thành phẫn nộ, chỉ thẳng Tấn Xuân Vinh.

“Tấn đại nhân vừa đến hỏi cũng không hỏi, liền bôi nhọ công tử của chúng ta, thật sự là thật quá đáng, nếu đây không phải đều vì phúc lợi của dân chúng, kia cái gì mới tính, chẳng lẽ là Tấn đại nhân vì mọi người suy nghĩ lại sau khi công tử nhà chúng ta đều đã ăn, mọi người cũng đều ăn vào còn không dám nếm thử cái loại này hay sao?”

Những người phía trước nghe được, rất là chột dạ xấu hổ, vừa rồi, bọn họ đã nói rất nhiều lời nói không dễ nghe.

Người đến sau, đồng thời nhìn về phía Trạng Nguyên, biểu tình đều thay đổi.

Cảm giác chính mình giống như bị lừa.

“Tô công tử, thực xin lỗi, ta lúc trước nói lời nói đều là cuồng ngôn mạo phạm, ta không nên tin vào những lời đồn đó, Tô công tử đạo đức tốt như vậy, tất nhiên đều là bị tiểu nhân quấy phá.”

“Đúng đúng, Tô công tử phân tâm cố sức vì chúng ta như thế, sao có thể phẩm hạnh không tốt, đây là phẩm hạnh cao thượng, đương thuộc thánh nhân a.”

“Không sai không sai, Tô công tử hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất công tử.”

“Tô công tử quả thực chính là Bồ Tát sống.”

“Về sau nếu ai còn dám nói bậy về Tô công tử, ta liền đánh người đó.”

“Ngài Trạng Nguyên, lần này là ngài làm không đúng, quá xúc động, lần sau cũng không nên lỗ mãng như vậy.”

“May là người ngài gặp được chính là công tử Lạc Thanh, nếu là người khác, Trạng Nguyên lang ngài sẽ phải chịu khổ, phải lấy làm cảnh giác a.”

Tác giả có lời muốn nói: Bạo - Tông Chính Uyên - quân: em, còn nhớ rõ ta không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play