“Các cậu có biết không, mấy năm trước trên chuyến tàu này có người đang đi tìm giày thì bị đẩy ra đường ray xe lửa, đã chết rồi.”

“Nghe nói sau khi vụ này phát sinh, thường xuyên có mấy hành khách gặp được một nữ sinh mặc váy lúc nửa đêm, gặp được người nào cũng hỏi có thấy giày của cô ta không.” Trong thùng xe quạnh quẽ trống vắng, một nam sinh không ngủ được đã ghé vào người bạn học, cố ý hạ giọng kéo dài ngữ điệu, âm trầm réo rắt thảm thiết nói: “Cậu có thấy đôi giày màu trắng của tôi không…”

Bóng đêm bên ngoài dày đặc, trong thùng xe cũng vô cùng tối tăm, nữ sinh đi cùng cảm thấy sợ hãi đến hoảng hốt: “Thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là sự thật.” Nam sinh cười xấu xa đẩy đẩy cái mắt kính trên mũi, hù dọa một nam sinh cũng đeo giày trắng khác: “Cậu cũng đeo giày trắng, cẩn thận lát nữa cô ta sẽ tới tìm cậu.”
Nam sinh kia cũng không sợ: “Có bản lĩnh thì tới đi, tớ lớn như vậy còn chưa gặp quỷ bao giờ, hy vọng là một nữ quỷ xinh đẹp…”

Cậu ấy còn chưa nói xong, phía sau truyền đến một giọng nói của trẻ con: “Khổng Tử không nói về sự kỳ lạ, lòng can đảm, sự nổi loạn và ma quỷ.”

Mấy người quay đầu nhìn lại, thấy mặt sau ngồi hai người một lớn một nhỏ, người lớn đang ngủ, người nói chuyện chính là một bé gái, nhìn có vẻ mới ba bốn tuổi, trên người mặc một bộ đạo bào màu xanh lơ, đầu cột hai bím tóc nhỏ, cô bé môi hồng răng trắng, đôi mắt ướŧ áŧ, đuôi mắt còn lộ ra một chút ửng đỏ, giống như vừa mới khóc.

“Bạn nhỏ, em là đạo sĩ sao? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đạo sĩ nhỏ tuổi như vậy, thật đáng yêu.”

“Bạn nhỏ, em bị dọa khóc à? Nhát gan vậy hả?”


Đáng yêu cái đầu cậu, Chi Chi muốn làm một thiên sư thật lợi hại banh khuôn mặt nhỏ, nhấp môi nhìn nữ quỷ đang lượn lờ ở trên lối đi nhỏ: “Qua nửa đêm đừng nghị luận những chuyện ma quái, nếu không sẽ bị xui xẻo.”

“Ha ha ha, bạn nhỏ đừng mê tín như vậy chứ?” Lý Đông là người nói hy vọng là nữ quỷ xinh đẹp, cậu ấy đánh giá Chi Chi đang nói chuyện rất có nề nếp, cảm thấy rất thú vị, nhịn không được trêu ghẹo cô bé: “Bạn nhỏ, buổi tối rồi sao em không ngủ đi?”

Chi Chi nhìn nữ quỷ đã bò đến bên chân Lý Đông đang không ngừng ồn ào tìm giày, có chút không vui nhíu mày lại: “Quá ồn ào.”
 

Mấy người Lý Đông nhìn nhau sau đó cười một tiếng, bọn họ đúng thật là đêm khuya không ngủ được nên mới nói chuyện phiếm, cũng không trách được bạn nhỏ này không lễ phép: “Ngại quá, quá rầy đến bạn nhỏ rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play