Lúc Bách Vụ Thanh bên kia sắp phì cười, cậu lia ánh mắt sắc như dao sang, hắn ta im bặt ngay tức khắc.
Đáng sợ quá…
Hắn nhìn người nào đó đang co tròn mình thành một cục, tỏ ra cứng cỏi nhưng chất chứa đau thương sâu sắc, trong lòng vừa thương vừa buồn cười.
“Ngã đau à?”
“Không đau, tôi da dày thịt béo lắm.” Không biết tại sao, Doãn Thường Lăng vừa nghĩ đến việc mất mặt trước Bách Vụ Thanh, bèn rất muốn chạy đi chết.
“Còn muốn tập nữa không?” Bách Vụ Thanh ngồi xổm xuống, nhìn ngang hàng với Doãn Thường Lăng.
Doãn Thường Lăng bỏ lỡ ánh mắt của hắn, “Không tập nữa, mệt rồi.”
“Thế mình dẫn cậu đi ăn kem nhé? Giờ bốn giờ rồi, lát nữa trường sẽ đuổi mọi người.” Bách Vụ Thanh dịu giọng nói, mồ hôi trên người hắn đã gần khô, gió thổi qua se lạnh.
Cuốn theo mùi hương thoang thoảng trên người cậu trai, ập vào mặt Doãn Thường Lăng.
Không khó ngửi.
Doãn Thường Lăng nhìn Bách Vụ Thanh bằng ánh mắt phức tạp, “Cậu thích ăn kem à?”
“Thích chứ.” Bách Vụ Thanh nheo mắt, lại nói: “Thích nhất vị dâu tây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT