Bách Vụ Thanh dựa vào cột bóng rổ bên cạnh, cầm chai nước khoáng đặt dưới đất lên lặng lẽ uống vài ngụm.
Các bạn nữ vốn đứng bên hắn đều túm tụm quanh Vương Đông Kỳ, dù cho có bạn nữ muốn lại đây, cũng sợ sệt bởi vẻ lãnh đạm mọi khi của hắn.
Doãn Thường Lăng nhìn tất cả, tất nhiên biết lúc này hai người đều mệt ghê gớm, nhớ đến việc hình như mình là bạn mới của Bách Vụ Thanh, cậu xoa cằm đi tới.
Giơ tay còn chưa đụng vào Bách Vụ Thanh đã bị hắn né tránh, trái tim cậu thắt lại, vẻ cứng đờ vụt qua mặt, cậu chuyển sang cười nói: “Đã hay lắm rồi.”
Bách Vụ Thanh lắc đầu, thở hổn hển, cặp đồng tử mắt sâu thẳm của hắn nhìn Doãn Thường Lăng đăm đăm, áo chơi bóng bị mồ hôi thấm ướt một mảng, toàn thân tỏa hơi nóng, ánh mắt sáng lấp lánh, hơi hoảng loạn, “Trên người mình toàn mồ hôi, không phải tránh cậu đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT