Doãn Thường Lăng và Mộc Vũ Tiểu nhảy hết một bài, giữa chừng có thể đổi bạn nhảy, cậu chuồn mất vào lúc đó.
Khiêu vũ với hoa khôi, cảm giác mũi nhọn đằng sau lưng ấy không hề tốt lành gì.
Cậu lượn lờ xung quanh, miệng trống rỗng ghê gớm, rất muốn ăn gì đó, nhưng đồ ngọt có thể thấy khắp nơi nhưng chẳng có cái nào vị dâu tây, khó khăn lắm mới tìm được một cái màu đỏ, kết quả là tương cà.
“Hầy…”
Cậu thở dài, chỉ có thể liên tục hút nước hoa quả vào miệng, một mình say hoa quả.
“Ăn không?”
Đồ lạnh băng đột nhiên chạm vào mặt, Doãn Thường Lăng giật nảy mình, không kìm được rùng mình.
Thứ đầu tiên lọt vào mắt là màu đỏ nhạt quen thuộc, dâu tây dựng bên trên và mùi ngọt lịm quen thuộc gần như trào ra khiến mắt cậu bừng sáng.
Mặc kệ ai đưa, nhận trước rồi tính. “Cảm ơn!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT