Bách Vụ Thanh ngoái đầu nhìn về phía này, Doãn Thường Lăng lập tức quay người, bề ngoài thản nhiên nhưng lưng thì cứng đờ.
Giả Dị Gia khoác một tay lên vai cậu, nói: “Sao thế?”
“Không, các cậu tìm được bạn nhảy chưa?” Doãn Thường Lăng uống một hớp nước hoa quả, hỏi.
Một câu nói khiến hai người còn đang tươi cười cứng đờ mặt trong nháy mắt, nhìn cậu bằng biểu cảm “cậu là ma quỷ à”.
Doãn Thường Lăng hắng giọng, khóe môi mỉm cười, “Nếu không được thì hai cậu ghép với nhau là xong, dù sao thì tỷ lệ nam nữ của hai lớp cũng không cân bằng.”
Câu này cứ như ngư lôi, hai người nhảy dựng lên như giẫm phải đuôi mèo.
“Sao ông đây phải khiêu vũ với cậu ta chứ?!”
“Chết cũng không nhảy cùng thằng trai thẳng chết tiệt này!”
Nói đoạn hai người bèn cấu xé nhau, Doãn Thường Lăng thả lỏng dần, đang ồn ào thì Vương Đông Kỳ bỗng sấn tới, giọng mang vẻ vui sướng trên nỗi đau của người khác, “Bách Vụ Thanh đến kìa…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT