Đáy mắt Bách Vụ Thanh ấm áp, “Cậu tốt với tôi thế, tôi nên báo đáp cậu ra sao?”
Doãn Thường Lăng vỗ vai hắn, đắn đo rất lâu, có lẽ ở bên nhân vật chính ôm ô dù cũng là một cách sinh tồn.
Nhưng lòng tự trọng của một thằng con trai khiến cậu khó mà cúi đầu được, huống hồ kiếp trước bị người này hại chết gián tiếp, Doãn Thường Lăng vẫn rất khó chấp nhận hắn.
“Không cần đâu, bất kể là ai ở đây, tôi đều sẽ cho thôi.”
Ánh mắt Bách Vụ Thanh tối sầm, rồi tươi cười trở lại, “Nhưng thực tế thì cho tôi mà đúng không?”
“Tuỳ thôi.” Doãn Thường Lăng dẩu môi, sắp đến phòng học rồi, cậu ngẫm nghĩ, lời lẽ mang vẻ cảnh cáo, “Nhớ đấy, sáng nào cũng phải ăn sáng!”