Doãn Thường Lăng nhìn thấy Bách Vụ Thanh đứng ở cửa, vô thức nhìn ra chỗ Đổng Hãn, chỗ ngồi trống không cho thấy người này không đến trường, có điều kẻ này thường xuyên không đi, cũng chẳng bao nhiêu người để ý.
Doãn Thường Lăng không rõ mình đi ra với tâm trạng như thế nào, chỉ có thể duy trì vẻ mặt của mình không sụp đổ.
Bách Vụ Thanh nom hơi kiêng dè, hắn lấy một cuốn sổ rất sạch sẽ nhưng hơi cũ nát từ sau lưng ra, trên đó in hoa mai, có thể nhận ra mọi khi người này rất giữ gìn.
“Đây là vở ghi chép.”
Doãn Thường Lăng không bước tới nhận, cậu không hiểu đối phương có ý đồ gì, “Tôi mượn của người khác là được rồi, cảm ơn cậu đưa tôi đi bệnh viện sáng nay, mất bao lâu.”
Ngụ ý tức là, tôi chép của người khác không cần của cậu, hơn nữa cậu cũng không tới sớm hơn tôi là bao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT