Doãn Thường Lăng không hiểu, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Cậu không biết rốt cuộc Bách Vụ Thanh đang tính toán điều gì, trước đây người này được coi là tình địch tưởng tượng của cậu, thực tế thì nói chuyện chưa quá mười câu, còn là nói khi hắn phá đám hai người hẹn hò, phần lớn là chửi tục.
Đúng là kỳ quái…
Tan học, Giả Dị Gia chạy đến chỗ Doãn Thường Lăng, thấy cậu không vui, quan tâm hỏi: “Thường Lăng, sao cậu không đến trường? Có phải bị ốm không?”
Doãn Thường Lăng không khẳng định cũng không phủ nhận, “Không sao rồi, sau khi tan học có thể cho tôi mượn vở ghi chép hôm nay không?”
Vương Đông Kỳ tỏ ra bái phục, “Trời ạ! Bạn Thường Lăng! Cậu đã ốm đến mức này rồi mà vẫn còn nhớ đến chuyện học! Trời ơi! Giả Dị Gia cậu cũng chẳng học hành tử tế đi.”
Giả Dị Gia bỗng dưng bị cue: “??? Nói như thể cậu học hành cố gắng lắm vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT