“Đừng khóc nữa, không phải em vẫn còn ở đây sao?” Doãn Thường Lăng khịt mũi, ngoẹo đầu ngoạm một phát trên má Bách Vụ Thanh.
Bách Vụ Thanh vẫn ôm cậu thật chặt, cọ đầu, “Có thể do anh vất vả quá, sợ hãi quá, anh hút thuốc rất nhiều, mắc bệnh ung thư, ung thư phổi, chạy thận hàng ngày sắp giết anh rồi, Thường Lăng… đau quá…”
Doãn Thường Lăng bó tay, cậu không biết mình nên nói gì, chỉ có thể ôm chặt người đã dùng cả đời yêu mình.
“Anh chịu đựng đến 58 tuổi, lúc đó anh xấu xí lắm, may mà em không nhìn thấy anh như thế, chắc chắn em sẽ không thích đâu.”
Bách Vụ Thanh cười, “Anh mơ thấy em đến đón anh, anh nắm tay em, toàn thân không kìm được run rẩy, đấy là lần đầu tiên em dắt tay anh, anh vui vẻ tưởng đã đến thiên đường.”
“Nhưng anh không ngờ rằng, lúc anh tỉnh dậy, anh đã sống lại, bắt đầu từ đầu, sau khi sợ hãi ban đầu, anh trở nên sung sướng, lần này anh sẽ không để em vuột mất trước mặt mình nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT