Bố mẹ Doãn không đáp, xe dừng lại, đến trường rồi.

Doãn Thường Lăng khoác cặp xuống xe, vẫy tay tạm biệt hai người.

Trong xe cười đáp lại, chờ sau khi con trai vào trường, sắc mặt hai người đồng thời sa sầm.

Mẹ Doãn nhìn bố Doãn, “Cơn tức này tôi không nuốt nổi.”

“Chờ tôi điều tra ra rồi nói.” Bố Doãn quay vô lăng, lái xe đi.

Bắt nạt con trai tôi, chán sống rồi à?



Doãn Thường Lăng sờ mũi, đi giữa đám học sinh mười lăm mười sáu tuổi, toàn thân bao trùm cảm giác hài hoà mãnh liệt.

Theo trí óc, cậu đã đầu ba rồi, giờ lại để cậu cưa sừng làm nghé giữa một đám nhóc, đúng là làm khó cậu mà.

“Thường Lăng!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play