Sao mà Doãn Thường Lăng chưa nghe nói bao giờ được cơ chứ, cậu chính là người được sống lại mà.
Cậu đơ người gật đầu một phát, suy đoán trong lòng dần dần kết tủa.
“Anh chính là người được sống lại, có thể em không tin, anh tối thiểu cũng phải hơn 70 tuổi đầu rồi.”
“Hơn 70?!” Mặc dù Doãn Thường Lăng đoán được có thể Bách Vụ Thanh cũng giống mình, nhưng nói đến cùng thì cậu nghiêng về khả năng Bách Vụ Thanh sống lại cùng lúc với cậu hơn, cũng nhờ vào vết nứt thời gian khi hai người họ cùng rơi xuống nước.
Dù cho Bách Vụ Thanh bắt đầu từ đầu, thì cùng lắm mới chỉ hơn 40 tuổi thôi.
“Em đừng chê bai anh… Anh vẫn còn trẻ trung trong tâm hồn mà… Anh nói thật đấy.” Bách Vụ Thanh nói rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt tràn ngập nỗi thấp thỏm bất an, tay cũng chần chừ có chạm vào đối phương hay không.
Doãn Thường Lăng kéo bàn tay lơ lửng trên không của hắn, cảm nhận mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay hắn, xuất phát từ lòng ích kỷ, cậu hỏi: “Anh có thể kể cho em về chúng ta trước khi sống lại không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT