“Ngày mai đi học à?” Trời sắp tối, Vương Đông Kỳ kéo tay Giả Dị Gia, lưu luyến bịn rịn.

Giả Dị Gia gật đầu mạnh, “Đi! Sức khỏe em không yếu ớt thế đâu, yên tâm đi!”

Vương Đông Kỳ ngần ngừ rất lâu, vẫn muốn hỏi, “Bố mẹ em…”

Ba người họ ở đây ít nhất hai tiếng đồng hồ, nhưng trong khoảng thời gian đó chẳng có ai vào.

Ánh mắt Giả Dị Gia lấp lánh, chứa vẻ cầu xin, “Chắc họ bận, họ vừa đi trước khi mọi người đến.”

“Cậu muốn đi học, thế thì phải nghỉ ngơi tử tế vào, bọn tôi đợi cậu ở trường, còn cả vở ghi chép mấy ngày nay đang chờ cậu.” Doãn Thường Lăng chuyển chủ đề.

“Hả…. tha cho tôi đi!” Giả Dị Gia mếu máo, mọi người không hẹn mà cùng phì cười, ngoại trừ Vương Đông Kỳ, cậu ta không cười nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play