Cùng là cậu ấm nhà giàu có chào đời ở vạch đích, tại sao Bách Vụ Thanh gì cũng biết?!

Doãn Thường Lăng nhìn Bách Vụ Thanh thao tác thành thạo trong bếp, cậu và mẹ Doãn ngồi ở bàn ăn nhìn nhau.

Cậu nhìn thấy vẻ “nhìn con nhà người ta kìa” trong mắt mẹ, bà thì nhìn thấy “bà mẹ nào lại để khách nấu ăn” trong mắt cậu.

Họ nhìn nhau thêm chốc lát, đồng thời đặt ánh mắt khó tin lên bóng lưng đẹp đẽ kia.

“Đàn ông biết nấu ăn đẹp trai thật…” Mẹ Doãn bưng mặt mình nói.

Doãn Thường Lăng bỗng ưỡn thẳng lưng, “Mẹ, cậu ấy mới lớp 10 thôi, chưa phải đàn ông.”

Bách Vụ Thanh “chưa phải đàn ông” nghẹn họng.

Mẹ Doãn lắc đầu, “Hầy… mẹ mà có con trai chăm chỉ và thấu hiểu lòng người như Tiểu Vụ Thanh thì hay quá.”

“Thế mẹ gọi cậu ta là con trai đi.” Doãn Thường Lăng nói, không để bụng, thậm chí còn toát ra vẻ nhẹ nhõm.

Mẹ Doãn tưởng cậu giận, vội vàng xua tay, “Ai da, tất nhiên là con trai ruột tốt hơn rồi~”

Được Doãn Thường Lăng giúp đỡ, Bách Vụ Thanh bưng vài món ăn gia đình mình xào lên bàn, tình cờ bố Doãn về nhà sớm cho kịp giờ cơm, cả gia đình ngồi ở bàn, nhìn cơm canh có màu sắc không đặc biệt hấp dẫn cho lắm, chẳng thốt nên lời.

“Cơm hôm nay là Tiểu Bách nấu à?” Vẻ mặt bố Doãn đầy khen ngợi.

“Vâng, bố, bố nếm thử trước đi?” Doãn Thường Lăng cười, bàn tay đặt dưới gầm bàn không kìm được co chặt, bỗng nhiên một bàn tay trùm lên trên, Bách Vụ Thanh ngồi cạnh cậu mỉm cười với cậu, không biết tại sao hắn bỗng tràn trề tự tin với những món ăn này.

Bố Doãn gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhai vài cái, ánh mắt bừng sáng, “Tiểu Bách, ngon lắm!”

Bách Vụ Thanh cười thẹn thùng, “Bố mẹ đi làm vất vả, thi thoảng cháu sẽ nấu ăn giúp họ, nếu cô chú không để bụng, sau này cháu cũng có thể nấu cho cô chú.”

Mẹ Doãn cũng gắp thức ăn bỏ vào miệng, mắt cũng bừng sáng, “Ngon!! Sánh ngang đầu bếp! Con trai! Con…”

Doãn Thường Lăng tâm trạng phức tạp, vẫn câu đó, “Mẹ. Đừng nghĩ nữa, không thể nào, cái này phải dựa vào thiên phú.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play