“Chà…” Doãn Thường Lăng nhìn vào mắt Bách Vụ Thanh, cậu ngây người mấy giây, rồi giơ tay che mặt đối phương, “Đừng nhìn nữa, nhìn gì mà nhìn?!”

“Đỏ mặt rồi à?” Bách Vụ Thanh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Doãn Thường Lăng qua kẽ ngón tay đó.

“Ai thèm đỏ mặt! Tôi không đỏ mặt! Đừng nhìn tôi!!” Doãn Thường Lăng ra sức muốn thoát khỏi Bách Vụ Thanh, nhưng đối phương một mực không buông tay, cậu chỉ có thể quay mặt mình đi chỗ khác.

Bách Vụ Thanh hà hơi vào lòng bàn tay cậu, cậu rùng mình rụt tay về.

Chỉ thấy mặt cậu đỏ như gấc, vành mắt cũng đỏ, nhìn đi chỗ khác, hết cách bèn dùng tay che mặt mình, sau đó dứt khoát ngồi xuống đất vùi mặt vào chân, chỉ chừa ra hai chóp tai đỏ bừng.

Bách Vụ Thanh ngồi xổm đối diện cậu, hai tay đặt trên vai cậu, cứ như dỗ trẻ con, “Cậu có thích mình không?”

Hồi lâu sau, Doãn Thường Lăng nhúc nhích, để lộ một bên mắt, hơi dè dặt, cậu giơ một tay ra kéo tay Bách Vụ Thanh, giọng lẩm bẩm.

“Thích.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play